Lễ trao giải rốt cuộc cũng đã qua đi, Độc Nhĩ Kha cũng không nán lại thêm một chút nào, hắn bất chợt nhớ ra lời hứa với người thanh niên bán đồ cổ tối hôm qua ở Đan Phường.
Hắn nhớ tối này thanh niên này tới chỗ hắn để trị độc.
Độc Nhĩ Kha đã có dự định, hắn định khi trở về sẽ luyện chế một loại độc đan, loại đan này tên là Phệ Linh Đan.
Độc Nhĩ Kha dự định cho thanh niên phục dụng loại đan dược này, mục đích của hắn chính là muốn lấy độc trị độc, dùng độc giải độc.
Vừa về đến nhà Độc Nhĩ Kha đóng chặt cửa lại, hắn từ trong giới chỉ lấy ra cổ đỉnh, tâm thần ổn định một phen, cả người điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất.
Độc Nhĩ Kha lấy ra tám loại Linh Thảo dùng để điều chế Phệ Linh đan.
Tám loại linh thảo này mỗi loại năm gốc, Độc Nhĩ Kha đã tính sẵn, hắn dựa theo tỉ lệ luyện chế độc đan của hắn thì với năm phần này thì hắn có thể luyện ra ít nhất một viên Phệ Linh đan.
Nếu may mắn hơn thì có thể là hơn.
Lần này hắn cũng không nhóm lửa, mà trực tiếp vận Âm Dương Độc Công xuất ra Hỏa Độc Công tiến hành luyện đan.
Luyện suốt hai canh giờ Độc Nhĩ Kha rốt cuộc cũng thành công luyện chế được hai viên Phệ Linh đan, đan vừa thành lại có màu hơi ngả vàng, lại có chút màu đỏ, nhưng đặc biệt lại có mùi hơi khai.
Độc Nhĩ Kha cầm hai viên đan này lên, mà phải quay mặt đi, cái mũi cũng nhăn lại, mùi của nó Độc Nhĩ Kha còn cảm thấy choáng váng một trận.
Trong lòng lại nghĩ tới vẻ mặt của tên thanh niên kia khi phục dụng viên đan này, Độc Nhĩ Kha cười phá lên.
Đúng lúc này có tiếng bước chân vang lên, sau đó lại có tiếng gõ cửa.
Độc Nhĩ Kha biết người thanh niên kia tới, hắn thu cổ đỉnh vào trong giới chỉ, lại cất hai viên Phệ Linh đan đi, sau đó mới ra mở cửa.
Kẹt.
Cánh cửa mở ra, nhưng người xuất hiện trước mặt Độc Nhĩ Kha không phải là tên thanh niên kia, mà là một người khác, người đến là Đại trưởng lão Phả Lai và Bạch Sát.
Độc Nhĩ Kha có chút bất ngờ, không ngờ hai người lại đến cùng nhau, mặt khác lại tới thăm hắn vào buổi tối thế này.
- Đại trưởng lão, Bạch tiền bối, sao hai người lại tới đây?
- Sao, cậu không chào đón hai chúng ta sao?
Bạch Sát cười cười, nhìn vẻ mặt của Độc Nhĩ Kha dường như đang đợi ai đó vậy.
Lúc vừa mới mở cửa hắn còn hứng khởi cười, chỉ là khi thấy hai người bọn họ mới có vẻ khác lạ như vậy.
- Đại trưởng lão và Bạch tiền bối đến chơi sao vãn bối lại không chào đón chứ.
Thứ lỗi cho vãn bối không biết nên không thể tiếp đón từ xa.
Đại trưởng lão cười cười nhìn Độc Nhĩ Kha, hắn rất hài lòng với thái độ lễ phép của Độc Nhĩ Kha, nhưng khi vừa nhớ ra điều gì thì lão hơi khựng lại, trong lòng có chút không chắc chắn lắm.
Đại trưởng lão gật đầu nói.
- Cũng không cần phải tiếp đón từ xa gì.
Lão phu và Bạch Sát tới đây chủ yếu là có chuyện muốn bàn với ngươi.
- Đúng vậy.
Sao không định mời hai chúng ta vào nhà sao?
Bạch sát một bên cũng phụ họa, lại trêu chọc Độc Nhĩ Kha một phen.
- Mời, xin mời hai vị vào trong, chúng ta từ từ nói chuyện.
Vừa tiến vào căn phòng, mùi thuốc, mùi linh thảo xộc lên, hai người đại trưởng lão đều nhận ra điều này.
Đại trưởng lão hướng Độc Nhĩ Kha hỏi:
- Hỏa tiểu tử.
Người vừa mới luyện dược sao?
Độc Nhĩ Kha sờ sờ mũi, có chút xấu hổ nói:
- Vãn bối chỉ là mới tập luyện dược mà thôi.
Thật không có bản lĩnh gì, để đại trưởng lão chê cười rồi.
- Theo ta thấy thì ngươi tu luyện công pháp là độc công, vậy chắc luyện là độc dược phải không?
Lời này khiến cho Độc Nhĩ Kha khựng lại, hắn vẫn biết đại trưởng lão từ lâu đã nhìn ra hắn tu luyện độc công, chỉ là nếu nói hắn luyện chế độc dược thì quả thật có chút khó nói.
Nhắc tới độc thì người ta lại liên tưởng người đó sắp sửa làm chuyện ác gì