Nửa canh giờ luyện hóa và chịu đựng đau đớn, sắc mặt thanh niên dần khá lên, hơi thở cũng dần nhịp nhàng đều đặn lại.
Thêm nửa canh giờ nữa thì hắn đã trở lại bình thường, thanh niên hắc y mở mắt, ánh mắt nhìn Độc Nhĩ Kha đầy cảm kích, lại có chút vui mừng.
- Chúc mừng ngươi đã giải được độc.
Cũng không cần cảm kích ta, chúng ta chỉ là giao dịch mà thôi.
Ngươi có mang theo gốc Linh Thảo kia không?
Thanh niên nghe vậy thì cười nói:
- Dù sao ta cũng phải cảm ơn ngươi.
Dù sao có ngươi thì độc tính của ta cũng đã được giải, còn nữa gốc Linh Thảo của ngươi đây.
Hắn vừa nói thì ném cho Độc Nhĩ Kha một vật gì đó.
Độc Nhĩ Kha theo phản xạ bắt lấy, nhìn lại thì đúng là gốc linh thảo hôm qua mà hắn thấy.
Độc Nhĩ Kha gật đầu ý nói vừa lòng.
- Thôi được rồi, ta cũng hết chuyện rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi.
Ta xin cáo từ.
Thanh niên thấy hết chuyện để nói, hắn và Độc Nhĩ Kha chỉ là bèo nước gặp nhau, hai người làm giao dịch, Độc Nhĩ Kha trị độc, hắn trả thù lao, chỉ có vậy thôi.
...
Hai ngày này Độc Nhĩ Kha hoàn toàn ở rú trong phòng một mực tu luyện, hắn mặc kệ trong Ba Lý thành đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Gia chủ thạch gia Thạch Phá Thông cực kỳ tức giận vì hắn đã phái toàn bộ nhân lực trong gia tộc vậy mà không tìm ra kẻ đã sát hại hai nhi tử của mình, ngay cả sợi lông của hắn cũng không tìm thấy.
Các thế lực cũng đua nhau tìm kiếm nhưng không ai tìm ra được điều gì.
Một số cường giả tham gia vào việc này cũng bắt đầu chán nản bỏ cuộc rồi.
Hai ngày này hắn một mực cùng với Tiểu Lang ở trong phòng vừa hưởng thụ vừa tu luyện, Độc Nhĩ Kha cũng luyện chế rất nhiều độc dược, đặc biệt là Hồi Linh Độc Đan.
Sáng ngày thứ hai hắn cũng bước ra khỏi phòng, một đường thẳng tới Đấu võ trường, hắn đi gặp chính là Bạch Sát.
Vừa tới khu biệt lập thì đã có bốn người đứng sẵn chờ bên ngoài, trong đó Độc Nhĩ Kha đều biết, hai người trẻ tuổi là Dã Nhi và Tác Đạt, còn người già tuổi là một lão già thanh y.
Dã Nhi thấy Độc Nhĩ Kha thì vẫy tay, rồi cười chào hắn, Tác Đạt cũng gật đầu coi như chào hỏi.
Độc Nhĩ Kha cũng cung tay đáp lại, chào hỏi.
Lão già thanh y thấy Độc Nhĩ Kha thì mỉm cười đi tới nói:
- Hỏa công tử, ta được phân công phụ trách tiếp đón ba người.
Ba người các vị cũng đã tới đủ, xin mời đi theo ta tới tàng thư các để chọn vũ kỹ.
Ba người gật đầu, không ai nói gì, chỉ lẳng lặng bước theo lão già thanh y, lối đi của bọn họ là một thông đạo nhỏ hẹp, lúc đầu còn có chút ánh sáng chiếu vào, nhưng càng vào sâu thì ánh sáng lại càng thêm yếu ớt, ba người chỉ lờ mờ nhìn thấy nhau.
Đi hơn năm trăm thước thì lão già thanh y dừng lại, ba người Độc Nhĩ Kha cũng khựng lại, bọn họ không khỏi cùng nhìn về phía lão già thanh y, sau đó hướng tới hướng nhìn của lão.
Xuất hiện trước mặt là một cánh cửa đá, trên cánh cửa đá có khắc một chữ Tàng nhìn rất uy nghiêm, lại có chút cổ xưa, toát ra vẻ tang thương.
Thanh y lão giả tới trước cánh cửa, sau đó làm một thủ ấn ký lạ, chỉ thấy hai cánh tay lão liên tục hoa lên, giống như kết xoáy một ấn ký kỳ dị gì đó, sau đó lão liên tục nện lên cánh cửa đá, chính xác là một cái hốc trên cánh cửa đá ba cái.
Thùng, thùng, thùng.
Không có tiếng cửa mở ra, chỉ nghe tiếng va chạm mà thôi.
Chỉ là một lúc sau ở