Trong khi Độc Nhĩ Kha đang rời đi thì trong gia tộc Thạch gia xảy ra một chuyện đại sự.
Đầu tiên là có hai vị khách quý tới thăm, người tới thăm chính là đại trưởng lão Độc Tông Phả Lai, người còn lại chính là đại tổng quản Phá Thiên Tông.
Hai người đến thăm để chia buồn cùng với gia chủ, lúc trước tuy có nghe tin nhưng do sự việc bận bịu nên giờ hai người mới có thời gian đi thăm.
Đại tổng quản bận việc gì thì không biết, còn đại trưởng lão Phả Lai phải bận việc tìm ra hung thủ sát hại Ba Lan Khải.
Trong đại sảnh Thạch Phá Thông ngồi trên ghế thủ tọa của gia tộc, hai bên là hai người Phả Lai và Đại tổng quản, ngoài ra còn có trưởng lão, chấp sự trong gia tộc.
Lúc này mọi người đều hướng về hai vị khách quý này với vẻ đầy câu nịnh.
- Để hai vị phải tự thân tới thăm, tại hạ thật sự xấu hổ.
Xin thứ lỗi cho sự tiếp đón chậm trễ.
Thạch Phá Thông đứng dậy chắp tay với Đại trưởng lão và đại tổng quản, hắn mặc dù biết mục đích hai người tới đây, tuy vậy những lời lễ bính bình thường đều phải làm.
Lời này tuy thừa nhưng vẫn phải nói.
- Cũng không có gì.
Chỉ là hai ta hôm trước có nghe nói tin về hai vị công tử.
Chúng ta thực sự rất muốn tới thăm và chia buồn cùng gia chủ nhưng mà công việc trong người quá bận bịu nên không có thời gian đi thăm.
Hôm nay đặc biệt cố thăm, cũng là để chia buồn với gia tộc.
Đại trưởng lão Phả Lai một bên gật đầu nói, hắn dường như còn nói dùm cho cả đại tổng quản nữa vậy.
- Ài, chuyện tốt thì không đồn xa, chuyện xấu thì đồn ngoài ngàn dặm.
Hai đứa nó quả thực xấu số.
Thạch Phá Thông ánh mắt lặng đi, vẻ mặt buồn thương, hắn vừa mất đi hai đứa nhi tử hắn thương yêu nhất, cũng là hai người ưu tú nhất.
Chỉ tiếc rằng thù còn chưa trả được.
- Nghe nói Thạch gia chủ đang cho người truy tìm hung thủ, không biết đã tìm ra được chưa?
Đại tổng quản một bên lên tiếng hỏi.
- Đã có manh mối, tiếc rằng kẻ bắt được lại quá cứng đầu, mãi không chịu khai ra kẻ đã sát hại nhi tử ta.
- Là một kẻ sao?
Đại trưởng lão nghe vậy thì nghi hoặc.
- Ta cũng không dám chắc, nhưng theo ta nghĩ người sát hại nhi tử ta không chỉ có một kẻ.
Theo thủ pháp giết người và thương thế của năm người thì ít nhất phải có hai kẻ.
Trong đó còn có một tên Linh Vương.
- Hử, tại sao thạch gia chủ lại dám chắc như vậy.
Đại trưởng lão cái trán nhăn lại hỏi.
- Đúng đấy, linh vương sao? Trong thành ba lý này có bao nhiêu Linh Vương cơ chứ? Mà cớ sao Linh Vương lại ra tay với mấy người bọn họ.
Đại tổng quản cũng có chút khó tin.
Linh Vương ra tay với Linh Tướng, Linh Tông thì quả thực chuyện này khó tin.
Vì cớ gì mà một Linh Vương lại tự nhiên sát hại năm người bọn họ.
Thạch gia chủ vẻ mặt có chút mờ mịt, nói:
- Ta sở dĩ nói như vậy là bởi vì trên người con ta quả thực có vết thương do linh khí được phóng ra đâm vào, đó là do Linh Vương dùng chỉ phóng ra Linh khí giết chết từ xa.
- Cái này cũng không chắc, theo ta được biết thì có người có tu vi dưới Linh Vương cũng có thể phóng ra linh khí giết người.
Đại tổng quản một bên nói.
- Ngươi nói là.
Lời này đột nhiên khiến cho đại trưởng lão giật mình, trong đầu nghĩ tới cái gì đó sau đó đứng phắt người dậy.
- Là hắn.
- Phải.
Đại tổng quản xác nhận.
Bỗng nhiên trong đầu đại tổng quản nghĩ tới lời của kẻ báo cáo cái chết của đám đệ tử Độc tông và Ba Lan Khải:
“Trên người một số đệ tử còn có một cái lỗ máu bằng ngón tay cái, giống như một chỉ tay vậy.”
Bỗng nhiên sát khí từ đại trưởng lão tràn ra, ánh mắt trở nên lăng lệ, nắm tay siết lại răng rắc.
- Chuyện gì xảy ra?
Hai người Đại tổng quản