Tình huống xảy ra quá nhanh, Độc Nhĩ Kha lại bị bất ngờ với phản ứng của hai người.
- Vạn Linh Sát Chỉ - Liên Sát Chỉ.
Độc Nhĩ Kha trong nguy cấp chỉ kịp phát ra một Liên Sát chỉ đánh tới phách chưởng của Thạch Phá Thông.
Ngoài ra chỉ kịp đề khí ba viên Hồi Linh Độc Đan ném thẳng tới chưởng còn lại của Thạch Phá Thông đang hướng tới đầu của Tiểu Lang kia.
- Tạc đan.
Đại trưởng lão thấy Độc Nhĩ Kha ném ra ba viên tròn gì đó thì trong đầu nhớ tới lời tình báo mô tả thì thốt lên một tiếng.
Grao.
Đúng lúc này Tiểu Lang gào lên, phun ra ba hỏa cầu hướng tới ba đoàn xà độc khí, hai chân một tay của đại trưởng lão.
Chỉ là nó lại không thể phát ra nhiều hơn ngăn cản lại một đầu xà còn lại.
Nhưng Độc Nhĩ Kha thấy vậy thì ánh mắt trở nên kiên định, chỉ là hắn nghiêng người một cái, hướng lưng mình hứng trọn đầu xà còn lại.
- Bùm...
Phành.
Va chạm khiến cho không khí nổ tung, hình thành từng đoàn khói bụi mịt mù, chỉ là một đòn kia đánh trúng Độc Nhĩ Kha trực tiếp chấn bay hắn ra khỏi lưng Tiểu Lang, bắn lên không trung, từ trên đó phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi bắn tung tóe hình thành huyết vụ thê diễm nhuộm đỏ không khí.
Phụt.
Cũng lúc đó Thạch Phá Thông không ngờ cũng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hắn lại trở nên huyết hồng, oán hận nhìn chằm chằm đại trưởng lão quát:
- Phả Lai, ngươi thật hèn hạ, ngươi hạ độc ta?
Trúng một chiêu lúc trước của đại trưởng lão, bây giờ Thạch Phá thông mới bị phát độc, lúc này hắn mới nhớ người trước mặt này là kẻ tu luyện độc công.
Lúc nãy vì mải vây bắt Độc Nhĩ Kha nên hắn không để ý, cũng không vận công bức độc.
Bây giờ thì khổ rồi.
- Ngu ngốc, không biết ta tu luyện độc công sao?
Đại trưởng lão ánh mắt trào phúng nhìn Thạch Phá Thông đang khoanh chân ngồi bức độc khí ra ngoài.
- Grào
Tiểu Lang thấy Độc Nhĩ Kha bị đánh bay, ánh mắt đỏ lừ, cả người giống như trở nên điên cuồng lao về phía Đại trưởng lão, nó chính là muốn liều mạng với kẻ đả thương Độc Nhĩ Kha.
- Tiểu Lang trở lại.
Độc Nhĩ Kha thấy Tiểu Lang phóng tới thì quát lên, hắn biết Tiểu Lang tiến tới thì Phả Lai nhất định sẽ không nương tay, Tiểu Lang tu vi lại kém quá xa lão cho nên không thể là đối thủ của lão.
Lúc trước tới giờ Phả Lai ra tay với Độc Nhĩ Kha hắn biết lão còn úy kị tính mạng của hắn, bây giờ chỉ một mình Tiểu Lang thì nhất định sẽ không bỏ qua.
Dù sao Tiểu Lang cũng là đồng phạm sát hại đệ tử Độc Tông và Ba Lan Khải.
Tiểu Lang đang phóng đi nghe Độc Nhĩ Kha quát tuy không đành lòng nhưng vẫn khựng lại, nó quay trở lại phía Độc Nhĩ Kha đứng bên cạnh hắn.
Đại trưởng lão nhìn Độc Nhĩ Kha khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, khóe miệng cũng đượm hồng máu tươi, nhưng ánh mắt lại không chút cảm tình nào.
Không những không cảm tình mà còn lạnh lẽo, sát khí và khí thế tu vi Linh Vương Đại Viên Mãn ép tới Độc Nhĩ Kha, khiến cho hắn càng trở nên đau đớn, cả người cũng vì đó mà trầm xuống.
- Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, giao hay không giao.
Ngươi phải biết rằng trong mắt ta ngươi và con súc sinh này chỉ là kiến hôi mà thôi.
Tùy thời đều có thể bóp chết.
Nếu cứng đầu thì ta sẽ giết nó trước.
Đại trưởng lão vừa nói vừa chỉ thẳng Tiểu Lang, sát khí tràn ra ép tới nó.
Nhưng Tiểu Lang vẫn không chút run sợ nào, trong ánh mắt nó đầy liều lĩnh và chiến ý.
- Tiểu Lang.
Độc Nhĩ Kha cắn răng chịu đau trấn an Tiểu Lang, sau đó hai tay siết chặt, răng cắn chặt lại, cả người gồng lên, cả người cũng đứng dần lên, dưới khí thế của Đại trưởng lão lưng hắn cũng từ từ trở nên thẳng tắp, ánh mắt thướng Đại trưởng lão nói:
- Trước ngươi hãy thả Tiểu Lang trước, chỉ cần ngươi tha cho Tiểu Lang ta sẽ cho ngươi thứ mà ngươi muốn.
- Ngươi nghĩ ngươi bây giờ còn có tư cách ra điều kiện với ta ư?
Đại trưởng lão cười nhạt, hắn trong lòng không muốn thả Tiểu Lang, ít nhất nếu giết Tiểu Lang thì có cũng có giá trị rất cao, còn ngược lại bắt Tiểu Lang lại khiến nó thần phục thì hắn lại có thêm một trợ thủ.
Hắn từ lúc bắt đầu đã nhìn ra sự bất phàm của Tiểu Lang, đặc biệt là tu vi và tốc