Trước thủ pháp của Độc Nhĩ Kha, khuôn mặt được ẩn dưới lớp lông và râu dày và dài kia cuối cùng cũng hiện lên.
Má trái, má phải, mũi, miệng, cằm, trán, tai, đầu.
Tất cả đều hiện lên trước mặt Độc Nhĩ Kha.
Trước mặt Độc Nhĩ Kha là một khuôn mặt già giặn, lại có chút trẻ trẻ.
Mắt đen, lại ẩn hiện sự tang thương và sự ngây ngô.
Mũi thẳng, cao, miệng hơi rộng, mày kiếm, má hóp, cái trán cao và rộng.
Độc Nhĩ Kha há hốc miệng ra, hắn không thể tưởng được từ đầu hắn đã nhầm.
Khuôn mặt trước mắt hắn này chính là một lão già, là một con người vậy mà từ lúc trước tới giờ hắn lại toàn nghĩ người ta là Dã Nhân.
Mặt khác chính lão già này lại là ân nhân cứu mạng hắn.
- Tiền bối.
Độc Nhĩ Kha khom người xuống, sau đó chắp tay hành lễ nói:
- Vãn bối lúc trước đã thất lễ với tiền bối rồi, xin ngài hãy thứ tội.
- Tiền...!bối
Chỉ là lão già này lại tiếp tục lẩm bẩm một câu tiền bối.
Ánh mắt bỗng nhiên lóe lên cái gì đó, sau đó dường như lặng đi lâm vào suy tư.
Nụ cười thỏa mãn của lão cũng khựng lại, nét mặt nghiêm lại.
- Ah...
Bỗng nhiên lão hai tay ôm đầu, sau đó kêu lên, cả người cũng lăn ra đất, quằn quại ôm đầu.
Mặt cũng nổi gân xanh dường như rất đau đớn.
- Tiền bối, ngài sao vậy?
Độc Nhĩ Kha một bên thấy vậy thì lo lắng hỏi.
Hắn vội vàng đỡ lão dậy, sau đó tay hóa thủ chưởng áp vào lưng lão già, Độc Nhĩ Kha truyền vào người lão một ít linh khí vô thuộc tính.
Oành.
Chỉ là linh khí của Độc Nhĩ Kha vừa truyền vào thì trong cơ thể lão già xảy ra kịch biến.
Bỗng nhiên từ trong thân thể lão phát ra một luồng sức mạnh, một luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ bắt đầu chống chọi lại với luồng linh khí của Độc Nhĩ Kha sau đó đánh thẳng lên tả chưởng của Độc Nhĩ Kha.
Nhất thời luồng sức mạnh này chấn bay Độc Nhĩ Kha về phía sau, sau đó cả người hắn nện thẳng vào vách tường.
Phụt.
Độc Nhĩ Kha phun ra một ngụm máu tươi, nhanh chóng ngồi dậy, hoảng hốt nhìn đại trưởng lão, làm ra tư thế cẩn thận đề phòng.
- Tiền bối, tại sao ngài đả thương vãn bối.
Là ta giúp ngài giảm đau mà.
- Tiền...!bối.
Nhưng lão già lại lẩm bẩm hai từ tiền bối, sau đó lại ôm đầu, và lăn ra đất đau đớn.
Độc Nhĩ Kha thật sự bất đắc dĩ, trong lòng khiếp sợ cảnh tượng vừa rồi.
Vừa rồi Độc Nhĩ Kha cảm giác lực lượng trùng kích kia mạnh mẽ vô cùng, khiến hắn không thể chống lại.
Nếu như cỗ lực lượng ấy mà cố ý trùng kích hắn thì hắn nhất định nổ tan xác.
Cũng may đây chỉ là lực lượng tự động hộ thân, vả lại cũng có một ý thức không cố ý đả thương hắn, lúc đánh lên người hắn thì cũng đã rút đi một phần.
“Vị tiền bối này rốt cuộc là ai? Tại sao có lực lượng mạnh đến như vậy.”
Lực lượng này còn mạnh hơn cả Phả Lai nhiều lần.
“Tiền bối nhất định có tu vi vô cùng kinh khủng, nhưng tại sao lại bị như thế này.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Độc Nhĩ Kha trong lòng trăm ngàn nghi vấn.
Thân thế của lão già trước mắt khiến cho hắn tò mò vô cùng.
“Tiền bối này nhất định đã bị mất trí nhớ.
Làm sao có thể giúp tiền bối này tìm lại trí nhớ đây.”
Độc Nhĩ Kha nói vậy thì chỉ đúng một phần mà thôi.
Bởi vì lão già này thực sự không bị mất trí nhớ, chỉ là lão đã sống một mình cô đơn ở đây gần trăm năm rồi nên trí nhớ cũng bị lãng quên dần đi, ngay cả ngôn ngữ cũng quên rồi.
Xác thực chín mươi chín năm trước lão bị rơi xuống dưới này thì bị mất trí nhớ, nhưng theo thời gian, hai mươi năm sau lão đã tìm được trí nhớ.
Chỉ tiếc rằng bây giờ lại như vầy.
Bỗng