Trong mười ngày này Lão nhân gia cũng rất hứng thú với kiếm pháp của Độc Nhĩ Kha, lão liên tục hứng chí quan sát kiếm pháp của Độc Nhĩ Kha.
Đôi lúc Độc Nhĩ Kha còn thấy lão còn bắt chước múa kiếm, lúc đầu Độc Nhĩ Kha không chú ý tới, nhưng càng về sau hắn lại cảm thấy lão nhân gia này học kiếm rất nhanh, không ngờ lại bắt chước y chang kiếm của hắn.
Độc Nhĩ Kha hoài nghi lão nhân này có thiên phú về kiếm thuật nên hắn muốn kiểm chứng điều này.
Hắn lấy ra một cây kiếm, là một thanh vũ khí hạ phẩm đưa cho lão nhân.
Thật không ngờ khi có kiếm, lão nhân gia múa kiếm lại tinh chuẩn cực kỳ, lại cực kỳ có uy lực và đẹp mắt.
Độc Nhĩ Kha cảm nhận lão nhân này đánh chiêu Băng Hỏa Tề Xuất còn tiêu diệu hơn Độc Nhĩ Kha nhiều.
Chỉ có điều chiêu chiêu của lão lại không có băng hỏa khí gia trì.
Độc Nhĩ Kha thực sự hoài nghi điều này, theo như giới thiệu trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm thì muốn luyện kiếm thuật này bắt buộc phải có hai loại linh khí băng và hỏa.
Tuy rằng lão nhân gia không có phát ra linh khí nhưng muốn luyện chiêu thức này cũng không phải đơn giản như vậy.
Nhưng Độc Nhĩ Kha nhanh chóng gạt chuyện này ra khỏi đầu.
Lão nhân gia này quá bí ẩn đi, Độc Nhĩ Kha cũng đã coi ân nhân của mình như là gia gia rồi, vì thế hắn nảy ra một ý, chính là hắn bắt chước động tác của Lão nhân gia.
Kết quả thực sự bất ngờ, Độc Nhĩ Kha quả thực không ngờ hắn bắt chước động tác của lão nhân gia vậy mà lại thực sự phát huy ra sự tinh diệu của chiêu thức, ngay cả uy lực cũng mạnh hơn một chút.
Lão nhân gia có kiếm không ngờ lại múa không ngừng nghỉ, càng múa thì lại càng hăng.
Nhưng để cho Độc Nhĩ Kha trố mắt là lão không hề đỏ mặt, hơi thở bình thường, không hề có chút thở dốc nào.
Điều này khiến cho Độc Nhĩ Kha kinh sợ, trong lòng càng khẳng định lão nhân gia này nhất định khi xưa là một cao thủ.
Một hơi hai người luyện kiếm hai canh giờ không ngừng nghỉ, Độc Nhĩ Kha thở hồng hộc, cả người suy yếu, mệt mỏi.
Nhìn về Lão nhân gia thì thấy lão đang cười hì hì nhìn mình, Độc Nhĩ Kha nhìn thế nào cũng không thấy trước mặt hắn là nụ cười của một lão nhân gia gần đất xa trời mà chỉ thấy nụ cười ngây ngô, chân chất.
Độc Nhĩ Kha nuốt một viên Hồi Linh Độc Đan, rồi lấy ra một miếng thịt nướng ném cho lão nhân gia, còn hắn thì lấy ra một miếng thịt sống sau đó ngồi xuống vận Hỏa Độc Công nướng, nhất thời lửa nướng, thịt chín, mùi thơm béo ngậy dậy lên.
Mùi thịt nướng thơm nức, miếng thịt béo ngậy, vàng giòn khiến cho lão nhân gia ở một bên đang gặm miếng thịt nguội không ngờ dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía miếng thịt nướng của Độc Nhĩ Kha, nuốt nước miếng ừng ực, sau đó nói:
- Cho ta thịt.
Không đợi Độc Nhĩ Kha trả lời thì miếng thịt nướng đang sâu trên một cây kiếm trong tay Độc Nhĩ Kha đã biến mất.
Độc Nhĩ Kha còn chưa kịp nhìn ra nó biến mất ra sao thì đã thấy Lão nhân gia một bên tay đang cầm miếng thịt hắn mới nướng, còn mồm thì đang nhồm nhoàm nhai.
- Không được ăn.
Độc Nhĩ Kha theo phản xạ hô lên, sau đó phóng về phía Lão nhân gia cố giành lấy miếng thịt nướng.
Nhưng lại chậm rồi, lão nhân đã ăn rồi, thịt cũng đã nuốt vào miệng.
Độc Nhĩ Kha phóng tới, tay chộp lại miếng thịt nướng, chỉ có điều khi hắn chộp vào miếng thịt nướng thịt bất ngờ lại thấy không chộp được gì.
Rõ ràng lúc nãy hắn thấy miếng thịt nướng vẫn ở trên tay lão nhân, tay hắn cũng đã chộp được rồi mà, vậy mà giờ lại bị chộp vào khoảng không.
Độc Nhĩ Kha kinh ngạc, ánh mắt nhìn xuống tay mình, chỉ thấy tay hắn trống trơn.
Đưa mắt nhìn quanh thì lão nhân không ngờ lại ở tít xa một góc của hang.
Đang ngồi nhồm nhoàm miếng thịt nướng của hắn.
Ngoằm ngoằm...
- Tàn ảnh.
Độc Nhĩ Kha nghĩ tới một khả năng, khả năng này chính là hắn đã chộp vào tàn ảnh của lão nhân.
Chỉ có điều hắn lại không thấy lão nhân di chuyển, vậy tại sao lại xuất hiện ở phía xa kia, lại còn để lại tàn ảnh nữa chứ.
Độc Nhĩ Kha càng ngày càng cảm thấy khiếp sợ khả năng của lão nhân gia.
Cứ theo thời gian trôi đi thì