Khi vừa bước vào khu rừng, Độc Nhĩ Kha mới quan sát kỹ được.
Trước mặt hắn là khu rừng già với những gốc cây đại thụ.
Khu rừng đầy ẩm ướt, mùi rêu mốc bốc lên mũi khiến người ta khó chịu.
Nhưng đặc biệt khu rừng này lại không có chút ánh sáng nào, những tán lá cây cao lớn, tầng tầng ngăn cản hết thảy ánh sáng mặt trời.
Có những tán lá cao bốn năm chục thước, nhưng lá cây lại không phải màu xanh.
Dưới ánh sáng Dạ Minh Châu, Độc Nhĩ Kha thấy lá cây có màu trắng bệch, nhưng lại có những dường gân hơi ngăm đen không hề có màu xanh nào.
Cây trong rừng ngoài rêu mốc ra thì cũng chỉ có một loại, mà loại cây này không biết là cây gì, nhưng cây nào cây nấy đều rất to lớn.
Chúng đều là những đại thụ mười mấy người ôm, có những gân rễ trải dài mấy chục thước, rễ cây nhô cao như những cánh xúc tu của một con bạch tuộc khổng lồ vậy.
Không những thế rễ cây chằng chịt, cây này đan cây kia.
- Không tốt.
Bỗng nhiên lúc này Đỗ Thương hô lên một tiếng, vẻ mặt tái đi, dường như lão gặp chuyện kinh khủng gì vậy?
- Đỗ gia gia, chuyện...!chuyện gì thế?
Nghe tiếng hô của Đỗ lão cũng khiến cho Độc Nhĩ Kha giật nảy mình lên.
Tim cũng đập rộn lên, miệng cũng lắp bắp hỏi.
- Không có gì? Chỉ là khu rừng này không ngờ lại ngăn cản thần niệm của ta? Thần niệm của ta không ngờ lại chỉ cảm ứng được phạm vi năm mươi thước.
Đỗ Thương cảm thấy mình thất thố, không muốn Độc Nhĩ Kha lo lắng nên trấn an một câu.
- Cái gì?
Nhưng lão lại không biết, lão càng làm ra vẻ không có gì thì Độc Nhĩ Kha càng lo lắng.
Nhất là khi nghe thần niệm của Đỗ lão chỉ còn lại năm mươi thước.
Lúc trước Độc Nhĩ Kha nghe Đỗ lão nói thần niệm của lão cảm ứng được năm trăm thước nhưng thật không ngờ lúc này lại giảm đi còn năm mươi thước.
Độc Nhĩ Kha kinh sợ nhưng Đỗ lão càng kinh hoảng, bởi vì khi lão tiếp tục đi sâu vào trong thì thấy thần niệm của mình lại tiếp tục giảm xuống, thần niệm năm mươi thước của lão đi thêm một trăm thước thì giảm xuống một thước.
Đi càng sâu thì thần niệm lại càng giảm đi, khoảng cách cảm ứng lại càng ngắn.
Hai người tiếp tục đi hơn ngàn thước nữa, lúc này thần niệm của Đỗ lão chỉ còn lại bốn mươi thước, nhưng theo thời gian thì vẫn tiếp tục giảm xuống.
Trong lòng Đỗ lão càng ngày càng nặng nề, sự bất an trong lòng càng ngày càng rõ ràng.
Lão đã sống từng này tuổi rồi, chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này.
Quá quỷ dị đi, với tu vi của lão thì cảm giác cực kỳ chính xác.
Lão có cảm giác chuyến đi vào U Lâm này sẽ đầy rẫy nguy hiểm, gian truân trùng trùng.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, lo lắng thì lo lắng nhưng lão vẫn không nói ra, một là để cho Độc Nhĩ Kha đỡ bị sợ, thứ hai chính là lão cũng muốn chờ kiểm chứng cảm giác của mình.
Dù sao lão đã mất trí hơn sáu chục năm nay.
Tuy rằng với tu vi của lão dù không tu luyện công pháp cũng tự thân hoạt động, công lực cũng tự động hộ thân nhưng tu vi của lão cũng chẳng tiến được bao xa.
Dù gì cũng không phải tự thân lão tu luyện.
Bẹp.
Đang đi bỗng nhiên Độc Nhĩ Kha lại giẫm lên một bãi dịch nữa.
Hắn không nhìn lại cũng biết đây là bãi dịch mà lúc trước hắn đã giẫm phải, bởi vì cảm giác của Độc Nhĩ Kha rất nhạy cảm, dù sao hắn cũng đã mở ra huyệt Thần Kinh hội.
- Vù.
Bỗng nhiên lúc này có tiếng xé gió vang lên, Độc Nhĩ Kha còn chưa cảm giác được gì nhưng Đỗ lão lại có.
- Cẩn thận.
Cảm nhận được sát cơ từ phía bên trái đánh tới Độc Nhĩ Kha, Đỗ lão hô lên một tiếng nhắc nhở hắn.
Độc Nhĩ Kha không phải là người ngu, tuy hắn không biết Đỗ lão phát hiện ra điều gì, nhưng bằng cảm nhận của hắn thì cũng mơ hồ biết rằng U Lâm này không đơn giản.
vì thế hắn lúc nào cũng cẩn thận đề phòng.
Chỉ là hắn lại không cảm nhận được sát cơ từ phía sau đánh tới, điều này chứng tỏ địch nhân ẩn nấp cực kỳ cao minh.
Vì vậy vừa nghe Đỗ lão hô lên hắn đã lao thẳng về phía trước đồng thời xoay người định đánh ra một quyền hướng tới sát cơ kia.
Chỉ là sát cơ kia đánh tới với tốc độ quá nhanh, Độc Nhĩ Kha còn chưa quay hắn người lại thì nó đã đánh lên người Độc Nhĩ Kha.
Chính xác là đánh lên vai hắn.
- Bịch.
Chỉ khi sát cơ đánh tới dưới ánh sáng Dạ Minh Châu Độc Nhĩ Kha mới nhìn rõ vật đánh tới là gì, cũng mơ hồ nhìn ra địch nhân.
Đó là một sinh vật khổng lồ, Độc Nhĩ Kha trong lúc quay lại chỉ kịp nhìn thấy nửa người dưới của nó.
Hắn nhìn thấy chính là hai cái cây cao hơn hai thước, màu xanh nhợt, hai cây này không ngờ lại giống nhau y đúc, phần dưới nhỏ hơn phần trên.
Còn vật đánh tới hắn chính là một cái cây.
Nói chính xác thì chính là một cái rễ cây, một cái rễ cây khổng lồ, thể tích của nó còn phải to hơn cái đầu của Độc Nhĩ Kha.
Uỵch.
Cả người Độc Nhĩ Kha bắn đi, bắn thẳng về phía sau năm thước, sau đó đụng thẳng lên một gốc cây đại thụ to lớn.
Chỉ là với lực đạo rất mạnh, nhưng lại chưa đủ làm gì gốc cây, cho dù chỉ làm cho nó rung lên một chút cũng không có.
Phụt.
Cả người Độc Nhĩ Kha bị chấn cho đâu đớn, đặc biệt là đòn vừa rồi hắn trúng kia, lực đạo quá mạnh mẽ, Độc Nhĩ Kha cảm giác lực đạo một chiêu này còn mạnh hơn cả Phá Sát quyền dùng khí nén của hắn toàn lực đánh ra.
Gốc cây để lại trên vai Độc Nhĩ Kha một vết rách rộng hơn một gang tay, vết thương kéo dài tới tận ngực và cổ máu tươi tràn ra giàn giụa.
Xương vai cũng suýt chút nữa bị đánh cho gãy nát.
Độc Nhĩ Kha đứng dậy, hắn ném ra hai viên Dạ Minh Châu, ánh mắt nhìn về phía địch nhân kia.
Lúc này hắn mới té ngửa ra, thì ra địch nhân của hắn không phải là hai cái cây mà là một cự nhân, một sinhvật không lồ.
Sinh vật khổng lồ này cao trượng rưỡi, có hai chân, hai tay, một đầu, đó là một sinh vật dáng người.
Có thể nói là một cự nhân.
Cái đầu của nó là đầu người, nhưng lại to và thô hơn người rất nhiều.
Kích cỡ của cái đầu ít nhất gấp ba người bình thường, cái mũi rất to và rộng, cái miệng cũng rộng, hai con mắt to bằng nắm tay.
Đặc biệt da mặt của nó lại là màu xanh nhợt.
Dưới cái đầu của nó là cái thân to lớn, hai tay hai chân tất cả đều lớn.
Độc Nhĩ Kha lúc trước nhầm là hắn đã nhìn nhầm hai cái chân của cự nhân này là hai cái cây.
Cự nhân không mặc y phục mà chỉ dùng vỏ cây che đi phần quan trọng nhất, ngoài ra thì nó làm lộ ra toàn bộ da thịt mà xanh nhợt của nó.
Độc Nhĩ Kha trợn tròn mắt nhìn nó, đây là lần đầu tiên hắn gặp sinh vật lạ như thế này.
Hắn chưa bao giờ nghe qua có sinh vật lạ như thế này, nhất thời hắn cũng không biết gọi nó là gì?
- Đây là?
Độc Nhĩ Kha hướng