Độc Nhĩ Kha bị mất tam sắc chủy thủ cảm thấy kinh hoảng, nhưng nhìn lại Đỗ lão lấy đi thì yên tâm phần nào.
Trong lòng khiếp sợ thủ đoạn của Đỗ lão, thấy Đỗ lão tấn công tới thì yên tâm phần nào, từ trong Giới Chỉ lấy ra mấy viên Hồi Linh Độc Đan nuốt vào, còn có mấy viên đan dược trị thương nữa.
Kiếm khí nhanh chóng bao phủ Yêu Tinh Vương, từ trên lưỡi chủy thủ ánh lên ngũ sắc quang mang.
Yêu Tinh Vương lần này đã có kinh nghiệm hơn, hắn hướng mũi sừng bạc lên trời, mặt cũng ngửa lên, sau đó huyết khí hai màu bạo xuất, từ trên sừng bạc tỏa ra quang mang màu bạc, quang mang này còn mang theo một cái gì đó khó nói, chỉ là lực lượng này được ẩn giấu rất kỹ.
- Đi chết đi!
Thần niệm vang lên một tiếng, sừng bạc tỏa bạc quang bao bọc lấy Yêu Tinh Vương, còn nó thì như một thanh đao bạc bổ xuống tam sắc chủy thủ.
Oành.
Hai thanh vũ khí chém lên nhau, không khí nổ tung, kiếm khí cùng linh lực bạo xa, bắn phá ra bốn phía tạo thành một màn oanh động, từ trên không khí tán ra thành một đoàn nấm vụ, kình lực bắn tứa tung, vô số kiếm khí cũng bắn lên cao, vô số tảng đá thi nhau rơi xuống tạo thành chấn động, một số cây cầu treo gỗ cũng lung lay đứt gẫy ầm ầm rơi xuống.
Trung tâm đoàn khí hỗn loạn khi không hề thấy được thân ảnh hai người Đỗ lão và Yêu Tinh Vương.
Chỉ mấy hô hấp nữa lại một tiếng va chạm nữa vang lên, hai người bên trong vẫn dùng thế đánh trực diện chiêu đối chiêu một lần nữa giao chiến.
Tiếng nổ cứ thế liên hồi vang lên, một phút sau thì dừng lại, từ bên trong đoàn linh khí hỗn loạn, Đỗ lão từ đó bước ra, trên người rách tươm, thê thảm vô cùng, máu tươi bê bết, trên người có mấy vết thương, máu cũng không biết là của hắn hay là của Yêu Tinh Vương.
Đỏ đen lẫn lộn.
Còn Yêu Tinh Vương thì không thấy có hành động nào, chờ cho tới ba mươi giây sau không khí dần tan, từ bên trong bắt đầu hiện ra toàn cảnh chiến trường.
Một cái hố sâu mấy thước, vô số vết đao kiếm chém lên, đá chém ra đã không còn là mảnh vụn mà biến thành bột mịn.
Một số còn có màu đỏ, bị nung nóng như viên than hồng do bị Hỏa Diệm ảnh hưởng.
Phía dưới cái hố là một thân ảnh đang nằm bệt xuống.
Máu đen máu đỏ thấm đượm cả người, trên người còn rách nát hơn Đỗ lão, vết thương chằng chịt.
Yêu Tinh Vương hơi thở yếu ớt, cả người đau đớn không thể cử động, sinh mệnh đang dần trôi đi, hắn dường như đã sắp chết.
Vô số yêu tinh phía trên nhìn cảnh tượng này hoảng sợ nhanh chóng leo lên trên, bám vào những cầu gỗ treo phóng đi.
Vương của chúng còn bị đánh chết, bọn chúng không dám ở lại, ở lại chỉ còn có con đường chết.
Địch nhân của chúng qua mạnh mẽ, muốn giết thì cần vô số sinh mệnh trả giá.
Trên tay Đỗ lão cầm một đồ vật, nhìn lại thì chính là cái sừng bạc kia.
Cũng không biết nó là sừng của ma thú nào mà không hề bị sứt mẻ khi va chạm.
Rào.
Từ trên không trung có mấy cái hắc võng chụp xuống, chỉ là hắc võng này cũng không đen bằng cái ban đầu.
Nhìn lại thì có mấy chục yêu trợn mắt, biểu tình căm hận tay cầm hắc võng chụp xuống đầu Đỗ lão.
Đây là những yêu tinh không sợ chết, chúng rất trung thành với Yêu Tinh Vương, quyết bao thù cho chủ nhân.
- Cút ngay!
Đỗ lão hừ lạnh một tiếng, Hỏa diệm lĩnh vực từ trên người bùng phát, bao phủ đám yêu tinh kia và cả hắc võng.
Vừa mới tiếp xúc thì đã bị Hỏa diệm thiêu rụi thành hư vô.
Hắc võng cũng bị thiêu thành nước, rơi xuống đất.
Tuy vậy cũng có một số yêu tinh kịp trốn thoát, nhảy qua một bên, luống cuống tránh xa hỏa diệm đỏ rực kia.
Nhưng đúng lúc này trên người chúng đột nhiên chấn động một cái, ánh mắt trở nên có chút mơ hồ, dường như mộng du vậy.
Độc Nhĩ Kha chợt nhớ ra mình đã dùng Thôi Hồn Tán, biết lúc này nó cũng đã kịp thời phát tác.
Lúc này những yêu tinh trốn xa phía trên cũng có một số trúng phải hiện tượng tương tự.
Hiển nhiên đây đều là những yêu tinh tham gia chiến đấu với Độc Nhĩ Kha.
Có nhịn đau, hắn nhanh đi tới, miệng quát lên một tiếng:
- Giết đám súc sinh kia cho ta!
Trong Thôi Hồn Tán có tinh huyết của Độc Nhĩ Kha, bởi vậy đám yêu tinh kia tự nhiên biết Độc Nhĩ Kha chính là chủ nhân của chúng lúc này, chỉ là tiếng quát của hắn, đám yêu tinh này lại không hiểu gì, cứ thừ người ra, Độc Nhĩ Kha thấy vậy thì sốt sắng, liên tục quát lên:
- Giết chúng cho ta, giết, tại sao còn không giết?
Hắn có chút nóng nảy, đột nhiên xảy ra tình cảnh này khiến hắn có chút luống cuống.
- Tiểu tử, bọn chúng là yêu tinh, đâu có hiểu ngươi nói!
Đỗ lão từ phía sau bước tới, mắt thì nhìn đám yêu tinh đang lờ đờ giống như mộng du kia, miệng thì cười nói.
Nói xong còn cố ý liếc đểu Độc Nhĩ Kha một cái.
- Ồ, phải rồi ha! Ta quên mất!
Độc Nhĩ Kha vỗ trán một cái, hắn vừa này vội vàng quá mà quên mất chuyện này.
- Vậy muốn ra lệnh cho bọn chúng thì làm cách gì mới được?
Độc Nhĩ Kha hướng Đỗ lão hỏi.
- Cái này ta cũng không biết? Mà ngươi làm gì bọn chúng vậy? đã xảy ra chuyện gì?
Đỗ lão lắc đầu, sau đó vẻ tò mò đậm lên, hỏi Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha quả thực đau đầu, một lúc sau hắn mới nhìn lên phía trên, phía trên là trùng trùng những cầu gỗ dây treo lơ lửng, giống như là những mê cung rối rắm nhìn không thấy đầu cuối, hắn nói:
- Thôi bỏ đi! Chúng ta trước hết lên trên xem sao? Có thể có cách rời khỏi nơi này.
Đỗ lão gật đầu, hai người sánh bước bắt đầu phi thân lên một phiến đá nhọn, sau đó chân đạp lên mượn lực bay cao hơn năm trượng so với mặt đất, đáp xuống một cái cầu gỗ treo gần nhất.
Kẹt, kẹt.
Vừa đáp xuống, cầu treo kêu lên tiếng kẽo kẹt, đung đưa mấy cái, khiến hai người chênh vênh suýt ngã.
Dù vậy vẫn kịp trời trụ được, bước chân không dừng lại tiếp tục phóng lên những cây cầu treo phía trên.
Cầu gỗ treo rất nhiều, hai người đi một hồi đã có mấy trăm cái, vậy mà vẫn chưa hết, nhìn lên phía trên đầu còn rất nhiều cầu gỗ treo, số lượng cũng không biết bao nhiêu nữa.
Lúc này tít phía trên một đám yêu tinh đang tụ tập, có một con vẫn còn hoảng sợ thỉnh thoảng còn ngó đông ngó tây, làm vẻ đề phòng, bọn