Lão già bế Độc Nhĩ Kha phóng đi như bay chỉ trong một tuần trà đã về tới nhà kho, lão mới đặt Độc Nhĩ Kha xuống cái giường đá cứng nhắc kia, trên giường còn phả mùi mốc meo.
Lão già quan sát tình cảnh Độc Nhĩ Kha một lượt từ trên xuống dưới, lúc này mới lắc đầu thở đài sau đó vận linh lực đưa một chút vào trong cơ thể Độc Nhĩ Kha duy trì hô hấp và nhịp tim cho hắn, lúc này làm xong mới đi tìm dụng cụ bó bột cho Độc Nhĩ Kha.
Chỉ thấy lão già tay nhanh như thoát lấy ra mấy khúc gỗ và một số dải vải thô ra, nhanh chóng bó lại cho Độc Nhĩ Kha.
Chỉ trong phút chốc thân ảnh Độc Nhĩ Kha cứng ngắc như khúc cây khô.
Lúc này lão già làm xong mới thở phào lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cuộn kim châm cứu ra.
Lão xé áo trên thân Độc Nhĩ Kha ra, đang định châm cứu thì bỗng nhiên dừng lại.
Ồ…
Thì ra lão già nhìn thấy bên trong ngực Độc Nhĩ Kha có một cái bảo hạp màu đen, toàn thân đen thui, cực kỳ xấu xí, hơi mỏng chỉ cỡ một ngón tay cái.
Cái hộp hình chữ nhật thật khó nhìn nhưng đụng vào thấy mát lạnh và rất cứng.
Thật cứng.
Chả trách tiểu tử kia đá bao nhiêu cước như vậy vào ngực mà hắn không bị sao, hiển nhiên là do bảo hạp này chặn lại.
Lão già cũng không để ý, chỉ tùy ý cầm bảo hạp bỏ qua một bên, sau đó ngón tay thoăn thoát từng chiếc từng chiếc kim châm đính vào ngực Độc Nhĩ Kha.
Chỉ chốc lát hắn đã như một con nhím cả người đều là kim châm.
Làm xong tất cả lão già cảm thấy hơi mệt đầu có chút choáng váng, càng làm cho hai hốc mắt của lão thêm sâu, nhìn như già thêm nhiều tuổi.
Lúc này lão già mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ánh mặt trời đã ngả chiều, lúc này mới thì thào:
“phải nhanh chóng thôi, nếu không không còn kịp”.
lời này nghe ra khó hiểu nhưng lão già biết phải nhanh chóng trốn đi đem người thanh niên này giấu đi để thoát khỏi sự trả thù của thiếu tộc trưởng Độc Nhĩ Long cha của Độc Nhĩ Hàm.
Lão biết Độc Nhĩ Long là người trừng mắt tất báo, hắn là con người nham hiểm lão vẫn hoài nghi cái chết của cố thiếu tộc trưởng Độc Nhĩ Hà cũng là cha của Độc Nhĩ Kha có liên quan đến hắn.
Hiển nhiên lão hoài nghi không sai, bởi vì ngày đó vì cái chức thiếu tộc trưởng mà Độc Nhĩ Long mới bỏ Vô Ảnh Độc vào canh của Độc Nhĩ Hà, Vô Ảnh Độc là loại độc hiếm có rất rất độc, vô ảnh vô tung, không mùi không vị, rất khó phát hiện, quả nhiên sau khi Độc Nhĩ Hà chết đi không ai tra ra được nguyên nhân cái chết.
Lão già không chút do dự chui tọt vào kho lấy ra một số gốc linh dược bỏ vào nhẫn trữ vật sau đó vác Độc Nhĩ Kha lên vai phóng ra khỏi hậu sơn Độc Nhĩ Gia tộc.
------
Cùng lúc đó Độc Nhĩ Hàm đang quỳ trước mặt Độc Nhĩ Long khóc thút thít.
Cha.
Người phải báo thù rửa hận cho hài nhi, cái tên súc sinh Độc Nhĩ Kha ấy dám sỉ nhục cha bị con đánh cho tàn phế thì cái lào già canh giữ nhà kho không biết từ đâu đến cứu hắn và đả thương hài nhi, cha, hắn nói cho dù cha đến hắn cũng không nể mặt.
Độc Nhĩ Long lúc này ngồi trên ghế thái sư trừng mắt nhìn nhi tử, tuy rằng lão biết nhi tử lão thương yêu bảo vệ nói thêm mắm thêm muối vào, tính tình của Độc Nhĩ Hàm như thế nào hắn biết rõ, tuy vậy hắn là người bao che khuyết điểm trừng mắt