Độc Thần

214: Xiếp Nhan Đấu Lương Phát


trước sau


Kỳ Thiên Minh không nhiều lời, cúi đầu cầm thanh trường kiếm, lê chân đi tới chỗ Lạc tông chủ cúi đầu nói:
- Đệ tử bất tài xin môn chủ trách phạt.
Lạc môn chủ rất khẳng khái nói:
- Không thể trách ngươi được, Xiếp Nhan quá mạnh, ngươi không phải đối thủ của hắn, về nhà chịu khó tu luyện cho ta, biết thua nhận thua là rất tốt..

Qua một bên đi.
- Vâng!
Kỳ Thiên Minh cảm kích, trong lòng âm thầm quyết tâm sau khi trở về phải chăm chỉ tu luyện.

hắn lui về phía sau đứng.

Còn phần vết thương hắn cũng không để ý, uống vào một viên đan là được.
Phạch.
Xiếp Nhan vung cây lục phiến phe phẩy, mỉm cười nhìn người phía dưới, hắn cất giọng:
- Tại hạ hôm nay lên đây chỉ là góp vui, không biết có vị anh hùng nào lên đây tỷ thí một phen không.
Đám người phía dưới nghe vậy thì im bặt, chỉ là trong đó vẫn còn một số người rục rịch, một tên bước nhanh lên phía trước, người này là một thanh niên cao to trẻ tuổi, tuổi chừng hai lăm hai sáu, cao khoảng thước tám, một thân bố y, cả người lực lưỡng, màu dan đen ngăm, khuôn mặt hình chữ điền chỉ là có một vết sẹo nhỏ, tên vai hắn vác một thanh cự kiếm, hắn bước đi tới đâu thì những người khác tự động nhường đường cho hắn tới đó.
- Ồ!
Xiếp Nhan đã chú tới tới tên này, hắn ồ lên một tiếng lại phe phẩy lục phiến mỉm cười nhìn thanh niên cao to phía dưới đầy hứng thú.

Một đường đi tới võ đài, tên thanh niên này cũng không nhảy lên mà lại đi ra lối cầu thang từ từ bước lên võ đài.

Rất nhanh tiến tới trước mặt cách Xiếp Nhan mười thước.
- Bụp.
Cự kiếm hạ xuống, mũi kiếm thô dày găm thẳng vào trong nền võ đài, thanh niên lòng bàn tay chống lên chuôi kiếm ngẩng đầu nhìn Xiếp Nhan.
- Báo tên đi!
Xiếp Nhan xếp lại cây lục phiến, ánh mắt đầy nghiêm nghị nhìn thanh niên nói.

Hắn vừa rồi cảm giác cây cự kiếm kia cũng không đơn giản, cả thanh niên trẻ tuổi kia cũng không đơn giản, thanh kiếm của hắn nặng tới trăm mấy cân vậy mà hắn cầm như không, cũng không hề vận công, từ trên người thanh niên hắn cảm giác được sát khí mờ nhạt, một luồng khí tức nguy hiểm ẩn ẩn hiện ra.
Độc Nhĩ Kha cũng nheo mắt nhìn lại, hắn dùng Thấu Tâm thuật nhìn lại không khỏi giật mình, Xiếp Nhan vậy mà đã có tu vi Linh Vương Hạ Giai, còn thanh niên kia cũng có tu vi Linh Vương Hạ Giai.

Với tuổi của bọn họ không ngờ lại có tu vi như vậy, quả là thiên tư trách tuyệt.
Xiếp Nhan nheo mắt nhìn thẳng tên thanh niên, ngay cả nụ cười của hắn cũng đọng lại, trầm ngâm một lát hắn nói:
- Lương Phát? Khoái Hoạt Trọng Kiếm Lương Phát?
Thanh niên mang trọng kiếm gật đầu nghiêm nghị nói:
- Đúng là ta.
Lương Phát thì ít ai biết nhưng cái tên Khoát Hoạt Trọng Kiếm thì ai cũng biết, một người một kiếm tung hoành võ lâm Thiên Nhai, hắn là người có tên trong Phong Vân bảng, vị trí của hắn đúng là xếp phía sau Xiếp Nhan, xếp thứ tám, cho nên Xiếp Nhan mới biết hắn rõ ràng như vậy.

Nghe nói Lương Phát một thân bản lãnh là do hắn tự học, là một võ giả tự do.


Có người nói hắn lúc mười lăm tuổi gặp được kỳ ngộ, từ đó bước đi trên con đường tu luyện, vượt qua bao sóng gió mới có thành quả như hôm nay.

Có rất nhiều thế lực mời hắn nhưng hắn bỏ mặc, không nhận lời ai, một thân một mình tiêu diêu tự tại.
Tuy rằng hai người Xiếp Nhan và Lương Phát chưa hề so tài qua cho nên không biết thế nào, thứ tự trên Phong Vân bảng chỉ là tượng trưng mà thôi.
- Đánh như thế nào đây?
Lương Phát lạnh lùng nói.
Xiếp Nhan nhìn Lương Phát, lại nhìn cái tên đã bị mình đá bay xuống, sau đó gật đầu, đưa tay làm thủ thế mời:
- Cứ như vậy đi, một chiêu mạnh nhất giải quyết, mời!
Lương Phát gật đầu, linh lực tuôn trào, bàn tay có một đoàn linh khí bao phủ, linh khí trời đất cũng nhanh chóng tụ họp tới, trọng kiếm rung lên sau đó bị hút lên.

Cổ tay xoay một cái, trọng kiếm đã nằm trên tay, cánh tay lực lưỡng vận lực, trọng kiếm chỉ xéo lên trời.

Hai tay cầm chuôi kiếm, linh lực cuộn trào, nhanh chóng tập trung lên trọng kiếm.
Xiếp Nhan vẻ mặt đầy ngưng trọng, ngay sau đó là kiên nghị, hắn biết Lương Phát cũng không phải dễ chơi gì, nhất là khi hai người đều ra một chiêu mạnh nhất, rất có thể sẽ bị thương, hắn không dám lơi lỏng.
Lục phiến mở ra, kim linh lực tràn ra, lục phiến xoay tròn, linh khí không ngừng bị hai người rút lại.
Người phía dưới như ngừng thở, ai cũng biết hai người này đang làm gì, đây là cuộc chiến giữa hai nhân vật phong vân, chỉ một chiêu sẽ phân ra thắng bại.


Không ai dám lơ là, tất cả mục quang đều đổ dồn phía võ đài.

Một số người thông minh đã

tự động lùi lại mấy bước, bọn họ chính là muốn đề phòng chuyện không hay xảy ra.
Bạch, bạch.
Cả hai bộ pháp bước ra, Lương Phát đạp bước một cái, cả người phóng lên không trung, trọng kiếm vẫn hướng lên trời, chỉ khi cách Xiếp Nhan hai thước bắt đầu bổ xuống.

Xiếp Nhan thì khoan thai hơn, cả người xoay tròn, lục phiến cũng xoay tròn, liên tục xé gió cuốn tới Lương Phát, khi tới gần Lương Phát thì cả người hắn bắn lên, bàn tay xòe ra miết lên lục phiến, giống như động tác ném đĩa vậy, bắn thẳng tới trọng kiếm của Lương Phát.
Trọng kiếm được bao phủ thổ linh lực và linh khí trời đất đã bành trướng lên gần nửa xích, dài gần thước rưỡi, lưỡi kiếm rít gào chém thẳng lên lục phiến xé gió phay tới.
Bành.

Phách.
Trong sát na sát chiêu va chạm, không khí nổ tung, bụi đất mịt mù, nhưng mà bụi đất lại không có bắn xuống phía dưới hay tới đám người Võ Đại Thương phía trên.

Mặt võ đài đã bị khoét ra một cái hố sâu hơn nửa xích, dài gần hai thước.

Một hồi sau không khí mới lắng đi, bụi đất không còn, thân hình hai người dần hiện ra, lúc này phía dưới mặt võ đài là trọng kiếm và lục phiến, chỉ có điều lục phiến thì bị rách một mảng, còn trọng kiếm thì cắm xuống phía dưới, bàn tay Lương Phát đang đè lên chuôi kiếm, chỉ có điều khe tay hắn liên tục có máu chảy ra.
Xiếp Nhan nhìn lại còn thê thảm hơn, vừa rồi trọng kiếm chém lên lục phiến của hắn, không những đánh tan chiêu của hắn, còn làm cho lục phiến bị rách vài chỗ, sau đó tuột khỏi tay hắn rơi xuống đất, còn trọng kiếm thể yêu đi nhưng vẫn bổ xuống người hắn.

Múi kiếm đã xẹt qua vai hắn, kéo dài tới gần bụng.

Máu tươi đầm đìa thấm đượm quần áo hắn, cả người hắn phía trên như huyết nhân, cũng may vết thương khá nông, không đến nỗi nguy hiểm.

Xiếp Nhan sắc mặt tái nhợt, tay hơn run lên, sau đó từ trong Giới Chỉ lấy ra một viên đan dược màu trăng nuốt vào, sau đó thở dài một hơi chắp tay với Lương Phát nói:
- Cáo từ! Nếu ngày sau gặp lại, ta sẽ trả lại cho ngươi giống vậy.
Lương Phát chưa kịp trả lời, chỉ kịp gật đầu một cái thì Xiếp Nhan đã bay người phóng ra khỏi lôi đài, sau đó hòa vào trong dòng người.

Phía dưới lôi đài chỉ còn lại Lương Phát và cây trọng kiếm của hắn.
Trận này Lương Phát thắng, ai cũng nhìn ra, Độc Nhĩ Kha có cảm giác Lương Phát hình như còn chưa toàn lực ra tay.

Hắn cũng muốn lên võ đài làm một trận nhưng mà biết mình không phải là đối thủ của Lương Phát cho nên nhịn lại.
Trước giờ hắn vượt cấp chiến đấu thực ra cũng không phải hoàn toàn như vậy.

Nếu như luyện thể mà có cấp bậc thì với lực lượng thân thể của hắn cũng ngang tầm với tu vi của đối phương mà thôi.

Cộng với độc công cho nên hắn mới đánh một trận, đã thế còn thắng nữa chứ.

Đối thủ của hắn đều là dưới Linh Vương, đã vậy muốn thắng đôi khi phải nhờ vào độc.

Bây giờ Lương Phát lại không như vậy, hắn chẳng những có tu vi Linh Vương Hạ Giai, mà còn có sức chiến đấu cao vô cùng, Độc Nhĩ Kha có cảm giác Lương Phát cũng có thể vượt cấp chiến đấu, ít nhất hắn có thể đánh ngang ngửa với Linh Vương Trung Giai.
Độc Nhĩ Kha cũng muốn xông lên đấu một trận nhưng mà hắn cũng tự biết lượng sức mình, biết mình không phải là đối thủ của Lương Phát cho nên hắn kìm lại.

Trong lúc suy nghĩ thì trên võ đài đã diễn ra trận đấu tiếp theo, người tới là một phụ nhân già tuổi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện