Độc Nhĩ Kha gật đầu, nheo mắt lại, Thấu Thuật phát động, chỉ một lát hắn giật mình vì nhận ra tên Lý Nho này vậy mà lại có tu vi Linh Tôn Đại Viên Mãn.
Vẻ mặt không thay đổi, Độc Nhĩ Kha cất giọng:
- Hàn Kha! Xin chỉ giáo!
Lý Nho cất tiếng cười, chỉ là tiếng cười của hắn lại có chút khó nghe, giống như một mụ đàn bà góa chồng cười, lại giống như vịt đực nhưng lại có chút nham hiểm, cũng lại có mùi vị âm mưu xảo trá, phải nói rằng tiếng cười của hắn làm cho Độc Nhĩ Kha nhớ mãi không quên, tiếng cười này độc nhất vô nhị, vô pháp bắt chước được.
- Chỉ giáo thì không cần, chỉ là thấy ngươi ở trên diễu võ dương oai cho nên ta ngứa mắt muốn lên đây đánh cho ngươi lăn xuống.
Ánh mắt của hắn đột nhiên sắc lẹm, trên người cũng tỏa ra sát khí nhàn nhạt.
Độc Nhĩ Kha cười lạnh một cái, một tay duỗi ra nói:
- Cũng không biết bản lĩnh của ngươi có giống như lời nói của ngươi không? Đánh rồi tính!
Vừa dứt lời độc công tràn ra, không khí ba động, cả người súc lực, bộ pháp bước ra, tiên hạ thủ di cường, hắn bắn thẳng tới Lý Nho một chiêu Phá Sát Quyền nện tới.
- Phá Sát Quyền!
Nắm quyền ánh lên ánh sáng tam sắc đánh tới.
- Ngươi…
Lý Nho còn muốn nói thêm nhưng không chờ hắn nói được gì nữa thì một quyền của Độc Nhĩ Kha đã đánh tới.
Lý Nho chưa kịp đánh ra được chiêu thức gì, chỉ bị động đan hai tay lại hình chữ thập, mộc linh lực trào ra ngăn cản một quyền của Độc Nhĩ Kha.
- Bành!
Trong sát na va chạm, Lý Nho cảm giác như hai tay hắn như bị phế đi, cánh tay truyền tới cảm giác cực kỳ đau đớn giống như muốn gãy đôi vậy.
Một quyền này khiến hắn ăn thiệt thòi, độc công nhập thể, khí huyết nhộn nhạo, cả người liên tục lùi về phía sau, trong lòng thầm nghĩ:
“Lực lượng thật mạnh!”
- Phá Sát Quyền!
Nhưng hắn còn chưa kịp định hình thì lại một quyền nữa của Độc Nhĩ Kha đánh tới, ý đồ của Độc Nhĩ Kha là không cho đối thủ có thời gian thở dốc, dùng hết sức đánh cho đối phương bị động chống trả.
- Ngươi khinh…
- Bành!
Chữ “người quá đáng” còn chưa nói ra thì đã bị một quyền nện tới rồi, hắn lại bị động đan tay ra ngăn cản.
- Á!
Cánh tay truyền lại cảm giác cực kỳ đau đớn, vẻ mặt hắn cực kỳ tức giận, hai mắt nhìn Độc Nhĩ Kha giống như muốn ăn thịt hắn.
- Muốn chết!
Đã có kinh nghiệm, sau khi bị đánh bật lại, lại thấy một quyền của Độc Nhĩ Kha đánh tới thì hắn vận mộc linh lực, một chưởng đánh ra nện tới quyền đầu của Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha nhếch mép, ánh mắt nhìn Lý Nho như muốn mỉa mai hắn, điều này khiến cho Lý Nho càng thêm tức giận, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta sẽ cho ngươi hối hận!
Nhưng khi chưởng của hắn gần va chạm với quyền đầu của Độc Nhĩ Kha thì bỗng nhiên Độc Nhĩ Kha nhún chân, cả người phát lực phóng thẳng lên trời, một mạch phóng lên hai trượng vọt qua đầu hắn, hắn không trực tiếp đón chưởng kia của Lý Nho mà chọn tránh xa.
Nhưng khi vừa đáp xuống tay hắn đã kết xong một nửa ấn pháp.
Thân hình đáp xuống phía sau Lý Nho, cách hắn năm thước, bộ pháp bước ra, cả người xoay nửa vòng, ấn pháp đã kết xong, cả người phóng tới Lý Nho, không khí ba động, Bài Sơn Ấn đánh ra!
- Bài Sơn Ấn!
Một chưởng của Lý Nho đánh vào không khí, hắn còn chưa kịp phát lực một chiêu tiếp theo đã thấy Độc Nhĩ Kha đánh tới, Bài Sơn Ấn kia hắn đã chứng kiến vài lần cho nên biết uy lực của hắn.
Trong lòng biết không ổn, hắn không ngần ngại nhanh chân lùi lại, nhưng mà tốc độ của hắn sao nhanh bằng Độc Nhĩ Kha, chỉ mấy hô hấp Bài Sơn Ấn đã nện tới hắn.
Mắt thấy không thể trốn thoát, Lý Nho thẹn quá hóa giận, song chưởng đánh ra nện tới Bài Sơn Ấn, chỉ là song chưởng của hắn đánh ra rất vội vàng, uy lực không đủ.
- Bành, bành!
Hai tiếng va chạm liên tục vang lên, tiếp theo đó là thấy một người màu lam bị đánh bật lại phía sau, kéo lê trên mặt đá, định hình lại thì là Lý Nho, lúc này khóe miệng hắn rớm máu, khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt đầy