Độc Thần

224: Tiểu Huynh Đệ Ta Tên Chiến Vô Địch


trước sau


Mặc kệ những người khác nói gì nhưng mà tâm điểm vẫn là nam tử kia, chỉ thấy cánh tay nam tử ghim chặt Độc Nhĩ Kha, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy đau đớn, bàn tay gồng sức cố gắng dằng ra khỏi cánh tay kia nhưng mà cánh tay kia lại như khóe sắt khóa chặt hắn, Độc Nhĩ Kha kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương.
Ánh mắt như kiếm híp lại nhìn thẳng vào khuôn mặt khá anh tuấn của nam tử kia.

Nam tử kia mặt chữ điền, lông mày như đao, cái trán hơi rộng, khuôn mặt góc cạnh rất là nam tính, ánh mắt như đao sắc lẹm không chút do dự nhìn thẳng về phía Độc Nhĩ Kha.

Hai người đối mắt một lúc lâu, Độc Nhĩ Kha tay vận kình, cổ tay vặn một cái muốn thoát khỏi bàn tay kia, đồng thời ánh mắt mở lớn trừng trừng nhìn về chum rượu bởi vì lúc này chum rượu đã vơi đi một ngụm, nam tử kia đã dốc chum rượu ực một ngụm.
- Ực!
Độc Nhĩ Kha nuốt nước miếng, ngửi mùi rượu thơm cái bụng lại cồn cào lên, cáo bụng réo lên nhưng đúng lúc này nam tử kia lại cầm cái đùi gà ngoặm một miếng lớn.
- Ực!
Đúng lúc này tiểu nhị đã chạy tới, bộ dạng hắn có chút hốt hoảng và lo lắng, hắn không dám tới gần mà đứng cách đó hai ba thước bộ dạng có chút cầu khẩn mong hai người đừng gây chuyện.
Độc Nhĩ Kha tâm niệm vừa chuyển, tam sắc độc khí được nén lại tới mức tận cùng, lực lượng cũng được áp súc bàn tay hắn lóe lên tam sắc cánh tay như được gia cố thêm lực lượng trở nên rắn chắc và lực lượng vô cùng, cổ tay vặn một cái đã thoát khỏi gọng kìm của nam tử kia.
- Ồ!
Nam tử kia kinh ngạc, hắn ồ lên một tiếng bộ dạng có vẻ ngạc nhiên, hắn thu tay lại lật ngửa bàn tay lên xem thì thấy lòng bàn tay đã đỏ lên, cánh tay cảm thấy hơi đau rát, nam tử cũng không tức giận mà hiếu kỳ nhìn Độc Nhĩ Kha.
Lúc này Độc Nhĩ Kha mới bừng tỉnh, tay hắn vẫn cầm chum rượu vừa mới giật lấy khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ không thôi.

Độc Nhĩ Kha bối rối nói:
- Vị đại ca này! Vừa rồi tại hạ từ trên lầu ngửi thấy mùi rất là thơm, ta mới theo mùi đó dẫn tới đây trong lúc thất thố đã…Thật có lỗi!
Trong lòng hắn thầm trách mình lỗ mãng, hắn thật không ngờ có ngày mình lại làm ra cái hành động như vậy nghĩ lại mà xấu hổ không thôi.

- Tiểu huynh đệ, lực lượng của ngươi thật là mạnh, ừ, linh khí tu luyện lại có cổ quái, ngươi luyện thể sao?
Nam tử kia dường như không hề để tâm tới lời của Độc Nhĩ Kha mà lại chuyển hẳn đề tài khác, đó cũng chính là sự việc hắn cảm thấy hứng thú với Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha chậc lưỡi, miệng há hốc ra, ánh mắt hắn có chút khó hiểu nhìn nam tử này nhưng sau đó hắn lắc đầu nói:
- Vị đại ca này! Tại hạ đúng là luyện thể, chỉ là việc vừa rồi xin thứ lỗi tại hạ lỗ mãng!
Hắn nói xong còn dúi chum rượu vào tay nam tử kia, chỉ là lời nói của hắn chỉ trả lời cho qua quýt mà thôi việc chính vẫn xin lỗi nam tử này.
- Luyện thể sao?
Nam tử nghe vậy thì nhíu mày suy nghĩ một chút, Độc Nhĩ Kha thì lại tưởng rằng hắn vẫn còn để bụng chuyện của mình không khỏi bối rối nói:
- Vị đại ca này! Không biết tại hạ có thể bồi thường tiền rượu mồi cho đại ca được không? Cứ như vậy đi, bàn rượu này cứ tính cho ta, thế nào?
- Bao nhiêu?
Nam tử hỏi.

Ý của hắn muốn hỏi là Độc Nhĩ Kha đã luyện thể được bao nhiêu năm rồi.

Nhưng Độc Nhĩ Kha nghe thì lại tưởng rằng hắn hỏi bao nhiêu tiền? hắn cũng tưởng nam tử này còn muốn nhiều hơn thế nữa cho nên không khỏi thầm mắng tên keo kiệt, hắn nói:
- Được rồi, bàn rượu thịt này cứ tính cho ta, ta sẽ bồi thường thêm năm Linh Thạch Hạ Phẩm! Thế nào?
Nam tử kia nghe thì lại lơ mơ nhưng mà một chữ “năm” hắn lại nghe rõ ràng, trong lòng lại cho rằng Độc Nhĩ Kha đã tu luyện năm năm rồi cho nên hắn không khỏi vui vẻ nói:
- Tốt, tốt! Mới tu luyện năm năm mà đã đạt tới tình trạng này, tốt, thật không ngờ đã đạt tới cấp bậc linh thể cấp ba.
Độc Nhĩ Kha nghe mà mơ màng, cái gì mà linh thể cấp ba nói gì mà khó hiểu nhưng mà hắn lại không thèm quan tâm tới chuyện này bởi vì hắn nghe được đối phương kêu tốt tốt cho nên hắn không chút do dự vẫy vẫy tiểu nhị tới nói:

- Ngươi cứ tính bàn rượu thịt này cho ta, lát nữa bê cả cơm lên cho ta rồi tính tiền một thể!
Nói xong hắn lại móc ra một viên Linh Thạch Hạ Phẩm ném cho tiểu nhị, tiện thể lấy ra năm viên Linh Thạch Hạ Phẩm cung tay đưa cho nam tử kia, hắn nói:
- Vị đại ca này, đây là năm Linh Thạch Hạ Phẩm xin hãy nhận cho!
Nam tử kia nhìn Độc Nhĩ Kha với ánh mắt như tìm được bảo vật, hắn đưa tay gặt phắt bàn tay của Độc Nhĩ Kha ra kéo hắn đè xuống ghế sau đó hô lên:
- Tiểu nhị! Cho thêm một cái bát!
Tiểu nhị đến lúc này mới thở phào một hơi, hắn thật lo lắng hai người sẽ chiến đấu ở chỗ này, rất may là điều này lại không xảy ra, hắn cung cẩn đáp tiếp rồi lui lại.

Đám người xung quanh cũng rất là bất ngờ với cách hành xử của nam tử kia, cũng bất ngờ với Độc Nhĩ Kha thật không ngờ vậy mà người này lại không bị đánh cho một trận.
Độc Nhĩ Kha cũng không quản ánh mắt xung quanh, hắn cũng rất khó hiểu với hành động của nam tử.

Chỉ là lúc này hắn không tiện đứng lên, hắn vẫn ngồi đó chờ chủ bàn ngồi xuống giải thích.
Nam tử kia phân phó xong thì cười xòa với hắn nói:
- Tiểu huynh đệ! Thật có lỗi! Cơm canh đạm bạc, nào mời mời!
Hắn rối rít chụp lấy cái chén tiểu nhị đem tới sau đó nhanh chóng rót rót rượu, hắn rót một bát đầy sau đó đặt cái bịch xuống trước mặt Độc Nhĩ Kha sau đó cầm chén rượu của mình đưa lên nói:
- Tiểu huynh đệ! Ta tên Chiến Vô

Địch, đến đây, tiểu huynh đệ chúng ta cụng bát nào!
Hắn cư xử cứ giống như hai người thân quen nhau vậy khiến cho Độc Nhĩ Kha có chút không được tự nhiên, hắn chẳng hiểu cái mô tê gì, không phải là hắn giành rượu và thức ăn sao, không phải hắn phải xin lỗi sao? Sao lại biến thành người bị hại rồi, vậy mà đối phương còn xin lỗi hắn, lại còn đối đãi khách sáo với hắn đã thế mà cứ cư xử giống như hai người quen vậy, hắn bất đắc dĩ phải nâng bát cụng sau đó uống cạn.
Lần này rượu vào miệng hắn lại cảm giác lạt nhắt, cảm giác không còn ngon như lúc trước nữa, hắn có cảm giác người nam tử trước mặt xưng là Chiến Vô Địch này không biết có phải tiếc rượu mà đổi cho hắn không? Chỉ là tận mắt thấy vẫn là chum rượu đó cho nên hắn cũng không biết nói gì? Trong lòng vô cùng buồn bực, hắn nói:

- Chiến đại ca.

Tiểu đệ là Hàn Kha! Rất hân hạnh được quen biết Chiến đại ca.
Trong lòng hắn cũng thầm rủa mình cái gì mà Chiến đại ca, Chiến đại ca, nói gì sao mà nghe thân quen quá vậy!
Chiến Vô Địch cười ha hả, giọng cười rất là sảng khoái khiến cho người ta cảm giác con người này rất là hào sảng và thân thuộc.

Hắn nói:
- Hàn tiểu huynh đệ.

Tốt, ngươi đã gọi ta là đại ca thôi thì như vậy ta cũng xin khẳng khái hỏi thẳng.

Không biết tiểu Hàn tiểu huynh đệ là người từ đâu tới? Gia sư là ai?
Hắn nhìn Độc Nhĩ Kha rất lạ mắt, giọng nói lại có chút khác với người bản địa, vả lại đang lúc diễn ra đại hội võ lâm co nên anh hùng khắp nơi tề tụ, hắn hỏi chuyện này cũng rất bình thường.
- Tiểu đệ là nhân sĩ bên ngoài tới, còn gia sư là Ngả Bân.
Hắn nói câu đầu thì là chỉ đối phó, còn câu phía sau lại thật lòng, nói tới đây giọng nói hắn cũng có chút buồn thương, hai mắt cũng cụp xuống nhưng lọt vào pháp nhãn Chiến Vô Địch thì hắn lại tưởng Độc Nhĩ Kha đang nhớ quê nhà, nhớ gia sư điều này khiến cho trong lòng hắn hơi động một chút thầm có hảo cảm đối với Độc Nhĩ Kha.
- Hàn tiểu huynh đệ, ta xin mạo muội hỏi một câu có được không?
Chiến Vô Địch nói.
- Xin mời Chiến đại ca cứ nói!
Độc Nhĩ Kha cũng không từ chối.
Chiến Vô Địch gật đầu, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn thẳng Độc Nhĩ Kha, khuôn mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm nghị, hắn cũng buông bát rượu trên tay xuống bàn nói:
- Không biết Hàn tiểu huynh đệ có phải đang tu luyện độc công hay không?

Giọng nói của hắn càng về phía sau càng đè thấp đi, thấp tới mức chỉ có hai người nghe được, từ trong giọng điệu của hắn có thể thấy hắn đang lo lắng và cực kỳ cẩn thận.
Độc Nhĩ Kha kinh ngạc, trong lòng dấy lên cảm giác bất ngờ, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn chằm chằm Chiến Vô Địch, ngay cả tâm niệm cũng đã điều động độc khí ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, chu thiên, đại chu thiên cũng đang vận chuyển, cả người cũng căng lên chỉ là hắn cũng không có phát ra ngoài, chỉ là khí thế có hơi tăng lên.
Nhìn một lúc lâu cuối cùng ánh mắt hắn vẫn không chịu nổi đối phương, hắn quay sang một bên nói:
- Đúng vậy! Không biết Chiến đại ca hỏi vậy là có ý gì?
Chiến Vô Địch thầm khen một tiếng, vừa rồi hắn dùng bí thuật khiến cho ánh mắt trở nên cục kỳ lăng lệ và sắc bén, có thể nói bí thuật của hắn rất là lợi hại, một cái ánh mắt cũng khiến cho địch nhân tim đập chân run vậy mà chỉ khiến cho Độc Nhĩ Kha quay sang một bên, vẻ mặt cũng không khác thường gì.

Hắn vội vàng nói:
- Hàn tiểu huynh đệ, đừng căng thẳng, ta cũng không có ý gì, chỉ là cảm giác công pháp tu luyện của ngươi có chút kỳ lạ, rất giống với hắn.
Hắn ở đây chính là một người mà Chiến Vô Địch đang ẩn ý, cũng không nói rõ ràng là ai, có vẻ cũng không muốn cho Độc Nhĩ Kha biết, Độc Nhĩ Kha cũng chẳng thèm quan tâm, Chiến Vô Địch hơi ngẩn ra một lúc rồi nói:
- À phải rồi, không biết Hàn tiểu huynh đến đây vì việc gì? Có phải tới tham dự đại hội võ lâm Thiên Nhai đế quốc không?
Độc Nhĩ Kha nhún vai, hắn nâng bát uống một ngụm rượu sau đó mới đặt bát xuống nói:
- Tiểu đệ cũng chỉ là có việc ngang qua đây, chẳng qua đúng dịp đại hội võ lâm Thiên Nhai đế quốc cho nên mới dừng lại mở rộng tầm mắt một phen!
Nói tới đây hai mắt hắn lại tỏa sáng, có vẻ rất mong chờ, chiến ý cũng bừng bừng khiến cho Chiến Vô Địch hơi sửng sốt, chỉ là hắn lại cười ha hả, sảng khoái nói:
- Nói vậy thì Hàn tiểu huynh đệ cũng gần giống ta rồi!
Độc Nhĩ Kha ngạc nhiên, hắn nói:
- Nói vậy là…
Chiến Vô Địch gật đầu nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, nhìn qua có vẻ hơi rối rắm, hắn nói:
- Ta một phần cũng là đi ngang qua đây, một phần cũng cố ý qua đây, chuyện này cũng chỉ liên quan đến một người.
- Không phải là huynh đến vì Võ cô nương đấy chứ?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện