Phía đầu bên kia cái rãnh là Mộ Cung lão nhân vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhìn Độc Nhĩ Kha, trên người vẫn hoàn hảo không dính một hạt bụi, cả người không hao tổn một cậng tóc.
Nhưng vầng kim linh lực cũng đã nhạt đi rất nhiều, có dấu hiệu tán đi.
Tuy hắn không bị thương nhưng mà cũng bị sóng chấn động của vụ nổ đẩy lùi trở lại.
Độc Nhĩ Kha nhìn thấy vậy thì hai mắt híp lại, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, hắn không quản hai nắm tay đang bị thương, nắm đấm siết chặt, trên nắm tay tỏa ra hàn khí đông cứng ngăn cho máu từ đó chảy ra.
“Không hổ là Linh Vương, cho dù là Linh Vương Hạ Giai thì cũng không tầm thường.”
Độc Nhĩ Kha cảm khái thực lực của một Linh Vương, hắn nhận ra Linh Vương và Linh Tôn đúng là hai tầng thứ khác hẳn nhau, thực lực có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Linh Vương có thể bắt đầu câu thông linh khí trời đất cho mình sử dụng, có thể lăng không phi hành, lại có thể hình thành cương khí hộ thể, cách không phóng xuất ra linh lực.
“Vẫn là thực lực của mình còn quá yếu.”
Lại quay sang cảm khái thực lực của mình không đủ.
“Nếu không thể chạy được thì liều thôi.
Chỉ tội cho Tiểu Lang.”
Độc Nhĩ Kha trong lòng quyết tâm liều mạng, cũng đã có tính toán của mình, hai mắt bắn ra hàn quang, sát khí tuôn trào, nắm tay siết chặt, lớp băng mỏng trên đó cũng nát vụn chiến ý dâng trào nhìn về Mộ Cung lão nhân.
Tiểu Lang cũng dường như cảm nhận được quyết tâm của Độc Nhĩ Kha, ánh mắt nó nhìn về phía Mộ Cung lão nhân chiến ý lẫm liệt.
- Hống.
Tiếng hống vừa dứt thì cả hai người đều phóng tới, chia ra hai hướng.
Phá Sát quyền của Độc Nhĩ Kha nện thẳng về phía trán Mộ Cung lão nhân.
Còn Tiểu Lang thì lóe lên Lang trảo ánh lên kim linh lực và hắc sắc quét về phía yết hầu phía bên phải Mộ Cung lão nhân.
Mộ Cung lão nhân thấy vậy chỉ khinh khỉnh cười lên trào phúng:
- Châu chấu đá xe, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng trước sức mạnh tuyệt đối.
Dứt lời hắn lại duỗi một ngón tay ra, liên tiếp phóng ra hai Kim Linh Sát Chỉ chia làm hai hướng phóng thẳng tới hai người Độc Nhĩ Kha và Tiểu Lang.
Độc Nhĩ Kha thấy Kim Linh Sát Chỉ phóng tới biểu tình không hề quan tâm,trong mắt chỉ còn sự liều lĩnh, hắn quát lên:
- Hàn Băng Thuẫn, Tiểu Lang.
Tiểu Lang hiểu ý, miệng phun ra hai hỏa cầu một bay tới đoàn kim linh lực phóng tới Độc Nhĩ Kha, một phóng tới đoàn kim linh lực phóng tới mình.
-Bùm, bùm, rắc, bụp.
Kim Linh Sát chỉ đụng thẳng vào hỏa cầu khiến cho nó nổ tung biến thành một mảnh toàn là liệt hỏa, Kim Linh Sát chỉ mạnh mẽ vẫn không trở ngại xuyên thẳng qua biển hỏa phóng tới Hàn Băng Thuẫn trên người Độc Nhĩ Kha, nó xuyên thẳng qua Hàn Băng Thuẫn khiến cho nó nứt ra bắt đầu vỡ vụn chỉ lực cũng xuyên qua bả vai Độc Nhĩ Kha nhất thời máu tươi bắn ra lại biến thành huyết Băng, Độc Nhĩ Kha cũng cắn răng chịu đựng cơn đau.
Cũng chỉ trong chớp mắt đó Hàn Băng Thuẫn vẫn chưa hoàn toàn mất đi thì Độc Nhĩ Kha đã xuyên qua biển hỏa, Phá Sát quyền được gia trì lực lượng và khí nén nện thẳng về phía Kim cương khí của Mộ Cung lão nhân.
Phía bên kia hỏa cầu cũng bị Kim Linh Sát chỉ xuyên qua khiến nó nổ tung, chỉ lực mạnh mẽ cũng phóng tới Tiểu Lang, Tiểu Lang đã lường trước, nó đưa một lang trảo ra đón đỡ thế tới của Kim Linh Sát Chỉ.
Nhất thời máu tươi bắn ra, Tiểu Lang cũng không quản tới cơn đau, cả như tật phong phóng tới phía Mộ Cung lão nhân lang trảo vung ra quét tới Kim Cương khí hộ thể.
-Bành, xoẹt.
Quyền, trảo đồng thời đánh thẳng vào Kim cương khí hộ thể, khiến cho nó rung lên kịch liệt.
-Phụt.
Rốt cuộc nó cũng tán đi, hoàn toàn biến mất, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Mộ Cung lão nhân.
- Tiểu tử ngươi khiến cho lão nhân ta kinh ngạc đó.
Dứt lời hắn lại duỗi ngón tay ra, Độc Nhĩ Kha thấy thế cũng không dừng lại, tay vung ra, phá sát quyền đánh tới, Tiểu Lang cũng không chậm lang trảo theo sát chộp tới.
- Kim Linh Sát chỉ.
- Phá Sát quyền.
..
Độc Nhĩ Kha một bên thi triển Hàn Băng Thuẫn một bên đánh ra Phá Sát quyền.
Một quyền nhắm thẳng trái tim Mộ Cung lão nhân, Kim Linh Sát Chỉ lại phóng thẳng tới trái tim Độc Nhĩ Kha đánh lên Hàn Băng Thuẫn.
Độc Nhĩ Kha cũng nhận ra bộ pháp bước ra khiến cho chỉ lực lệch đi vị trí trái tim một chút.
Rắc, bụp, phụt.
Liên tiếp âm thanh va chạm vang lên, Kim Linh Sát chỉ phá vỡ Hàn Băng Thuẫn xuyên qua ngực Độc Nhĩ Kha nhưng không có máu tươi tràn ra, kim linh chỉ đánh thẳng lên trên Hắc Sắc bảo hạp trong lồng ngực Độc Nhĩ Kha.
Nhưng lực chấn động khiến Độc Nhĩ Kha thóp lại, hắn cắn chặt răng, đau đớn truyền tới khiến cho hắn hơi khựng lại một chút, nhưng cũng vì thế mà hắn càng thêm quyết tâm, nắm quyền vẫn vũng tới cái đầu Mộ Cung lão nhân.
Tiểu Lang cũng bị Kim Linh Sát chỉ xuyên qua lang trảo, máu tươi tràn ra tạo thành một huyết lang.
- Hống.
Tiểu Lang hống lên đau đớn, lang trảo cũng không dừng lại, quét thẳng về phía Mộ Cung lão nhân.
- Hừ, gian ngoan bất kham.
Mộ Cung lão nhân hừ lạnh một tiếng sau đó quát lên:
- Kiền Nguyên chưởng.
Tay hắn vung ra liên tục phóng ra hai chưởng một giáng thẳng vào quyền của Độc Nhĩ Kha, một đánh thẳng về phía lang trảo, sau đó chân phải đá ra hướng về phía bụng Tiểu Lang đá tới.
- Phành, phành, rẹt rẹp, bụp, rạp rạp rạp…
Quyền, chưởng, trảo va chạm vào nhau, sau đó chỉ thấy Độc Nhĩ Kha như diều đứt dây dưới bóng trăng lờ mờ bay lại về phía sau, rơi thẳng xuống đất kéo lê mấy trượng sau đó liên tiếp đụng ngã mấy cái cây gân đó, cả cánh tay cũng bị đánh cho gãy nát.
Còn Tiểu Lang thì bị một chưởng đánh bật lại, lại