Lời vừa dứt thì dưới đại sảnh trở nên sôi trào lên, nhiều người bắt đầu kích động, có vẻ nóng lòng không thể chờ.
Lão già Lai Hỉ cũng đã đoán được chuyện này nên cũng không nhiều lời nữa nói luôn:
- Chắc các vị cũng đang nóng lòng phải không? Vậy lão hủ cũng không nhiều lời nữa, ta tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu.
Lão bản vừa dứt lời thì từ trong cánh gà có một nữ tử xinh đẹp bê ra một cái khay, trên mặt có phủ khắn đỏ, không biết trong đó chứa đựng cái gì.
- Vật phẩm đầu tiên đấu giá trưa ngày hôm nay là một thanh kiếm, nó là vũ khí của Đa Lợi lão nhân, sau khi Đa Lợi lão nhân qua đời thì thanh kiếm này được một người thân của ngài ủy thác đấu giá.
Ta xin nói lại, đây là một thanh kiếm cấp bậc vũ khí Trung Phẩm, giá khởi điểm của nó là năm nghìn hạ phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá tối thiểu mười hạ phẩm linh thạch.
Lời vừa dứt thì phía dười ồ lên, vô số ánh mắt đổ dồn về phía thanh kiếm.
Chỉ thấy thanh kiếm lúc này được mở ra toàn thân màu đen ngăm, thân dài thước hai, rộng gần một ngón tay.
Trên thân kiếm tỏa ra sát khí nhàn nhạt, lưỡi kiếm cũng màu đen nhìn có chút tà dị nhưng lại khiến cho người ta không dám coi thường sự sắc bén của nó.
Trong đó có một số người nhìn về thanh kiếm hiện lên vẻ cuồng nhiệt, nhất là khi nghe tin nó là thanh kiếm của Đa Lợi lão nhân đã từng dùng.
Đa Lợi lão nhân cấp bậc Linh Vương Thượng Giai chí ít vũ khí của ông ta cũng không đơn giản.
- Ta ra giá năm ngàn năm trăm linh thạch.
Một tên đại hán hô lên.
- Ta ra giá sáu ngàn hạ phẩm linh thạch.
Một trung niên hàng thứ ba trong ghế khách thường nói.
- Sáu ngàn hai trăm.
- Sáu ngàn năm trăm.
…
Độc Nhĩ Kha có chút cảm thấy kinh ngạc trước thủ bút của Phú Quý đấu giá hội, vật phẩm đầu tiên đã có phẩm chất cao như vậy rồi, không biết càng về sau thì sẽ như thế nào? Độc Nhĩ Kha có chút mong chờ.
Thanh kiếm màu ngăm đen cuối cùng cũng bị một tên đại hán ra giá bảy ngàn năm trăm hạ phẩm linh thạch thu vào tay.
- Vật phẩm thứ hai chính là một khối ngọc bảo, được lấy từ trong một mỏ đá quý, ngọc bảo này đeo vào có công dụng xu khí trừ tà, đeo vào thì khiến cường thân kiện thể.
Vứa nói thì nữ tử kéo cái khăn đỏ từ trên khay xuống lộ ra một khổi ngọc bảo màu xanh lục bằng bàn tay.
Độc Nhĩ Kha nhìn khối ngọc bảo này trong lòng cũng có chút động tâm, nhưng hắn vẫn chưa ra giá.
Trong đại sảnh cũng có rất nhiều người động tâm, lão già cũng không câu giờ nữa nói:
- Khối bảo ngọc này già hai ngàn linh thạch Hạ Phẩm, tùy ý tăng giá.
- Ta ra giá hai ngàn một trăm Hạ Phẩm linh thạch.
- Hai ngàn năm trăm hạ phẩm linh thạch.
- Hai ngàn sáu trăm.
- Ba ngàn năm trăm hạ phẩm linh thạch.
Bỗng nhiên một người ra giá ba ngàn năm trăm Hạ Phẩm Linh thạch, lời vừa ra thì vô số ánh mắt đổ dồn về phía phát ra âm thanh, đó là một thanh niên mặc bạch y ngồi ở hàng ghế đầu, hắn ra giá một lần trực tiếp tăng lên chín trăm Hạ Phẩm linh thạch.
Lúc này thanh niên bạch y kia vênh mặt lên, cánh tay phe phẩy cây quạt như muốn khoe khoang vẻ anh tuấn và sự giàu có của mình.
- Bảy ngàn Hạ Phẩm linh thạch.
Bỗng nhiên có một thanh âm từ tầng hai phát ra.
Nhất thời cả đại sảnh trở nên im lặng, mục quang tất cả mọi người đều đổ dồn về phía căn phòng phát ra âm thanh kia, chỉ thấy căn phòng có ký hiệu số 9 nhưng mà mọi người lại không thể nhìn ra người trong phòng là ai.
Lão già Lai Hỉ trong lòng kích động, miệng cười không ngớt, hắn thật không ngờ một khối ngọc bội bình thường mà cũng bán được giá cao như vậy.
- Các vị, không biết có ai ra giá cao hơn vị khách quan phòng số 9 không?
Mọi người nghe vậy thì mục quang chuyển về phía bạch y thanh niên, lúc này vẻ mặt tên thanh niên này cũng rất khó coi, trong lòng rất tức giận, nhưng mà nghĩ tới người trong phòng khách quý tầng hai có lẽ thân phận không đơn giản nên hắn cũng không ra giá nữa mà chỉ mỉm cười chắp tay về phía căn phòng số 9 nói:
- Tiền bối, tại hạ Tác Ba Đặc, nhị công tử Tác Ba gia tộc, nếu tiền bối đã muốn có vật kia thì tại hạ xin nhường