Thề thốt một hồi, Độc Nhĩ Kha ngồi xuống vận chuyển công pháp linh lực cở bản của Độc Nhĩ gia tộc.
Độc Nhĩ gia tộc là một trong ba đại gia tộc của thành Thanh Đàm, Độc Nhĩ gia tộc kinh doanh sinh ý dược vật, thuốc chữa thương và một ít ma thú hạch.
Công pháp tu luyện linh lực cơ bản của Độc Nhĩ gia tộc là Hạ Giai công pháp.
Công pháp chia làm Hạ Giai, Trung Giai, Cao Giai và Đỉnh Giai.
Độc Nhĩ Kha trong gia tộc cũng chẳng có địa vị gì, bởi vậy hắn chỉ có thể tu luyện công pháp Hạ Giai mà thôi, khi vào cao tầng hay hạch tâm của gia tộc mới được dạy công pháp cao hơn.
Độc Nhĩ Kha vận chuyển được ba chu thiên thì không thể tiến triển thêm, tinh thần mệt mỏi vậy mà mất gần nửa ngày trời.
Tốc độ này đúng là như rùa bò, cảnh giới của hắn vẫn là Linh Đồ Hạ Giai.
Thở ra một ngụm trọc khí, Độc Nhĩ Kha cảm thán không thôi.
“Ta thực sự đúng là phế vật hay sao? Không, không ta quyết không bao giờ thành phế vật cho dù trả giá thế nào đi chăng nữa!”
Lật lại mặt sau bức thư của sư phụ có ghi:
“Hài tử, ta thấy cái bảo hạp màu đen của ngươi không đơn giản nên ta mang theo, ta đã nghiên cứu rồi có lẽ người trích một giọt máu lên đó có thể có kỳ tích xảy ra”
Chỉ mấy dòng đó không còn gì nữa.
Độc Nhĩ Kha nhìn cái hắc bảo hạp đã theo mình tám năm không dời, luôn làm cho mình khỏe mạnh không bệnh tật.
Cầm nó lên cảm giác thật dễ chịu.
Hắc bảo hạp bây giờ không còn toàn thân màu đen nữa mà còn có màu đất, do nhuốm đất cuộc chiến với Độc Nhĩ Hàm ngày ấy.
Hắn không chút do dự, dùng chủy thủ chích một giọt máu.
Giọt máu vừa chạm vào hắc bảo hạp thì đột nhiên biến mất, nhưng cũng chỉ có vậy, Độc Nhĩ Kha chờ một lúc lâu cũng không thấy Hắc Bảo Hạp xảy ra biến cố gì.
Hắn cũng không mong gì hơn, đây là món quà cha hắn tặng hắn khi còn tám tuổi để kiện thể.
Nhưng mà Hắc Bảo Hạp này ngoài kiện thể ra thì đã cứu hắn một mạng rồi!
Độc Nhĩ Kha luyến tiếc, đem Hắc Bảo Hạp ra chỗ thùng nước thuốc rửa đi để mang vào ngực.
Hắn rửa trong nước thuốc bởi vì không còn nước suối nữa, mà Hắc Bảo Hạp vẫn còn rất bẩn muốn nhét vào ngực thì phải rửa sạch rồi lau khô đi.
Vừa mang Hắc Bảo Hạp từ trong thùng gỗ ra, Độc Nhĩ Kha đang định dùng dẻ lâu khô nước thì một chuyện làm cho hắn ngây người.
Trên Hắc Bảo Hạp không hề có chút nước nào, tuy rằng đã sạch sẽ nhưng mà lúc này nó còn lóe lên ánh sáng.
Ánh sáng chói mắt làm cho mắt Độc Nhĩ Kha híp lại.
Độc Nhĩ Kha cảm thấy chiếc Hắc Bảo Hạp đang chậm rãi biến lớn lên, lúc đầu nó to hơn cái bàn tay sau đó bằng hai bàn tay, rồi to hơn cuốn sách một chút rồi dừng lại, độ dày cũng tăng thêm tới bằng ba đốt tay.
Không chỉ vậy, sau đó Độc Nhĩ Kha nghe thấy tiếng lách cách, bề mặt Hắc Bảo Hạp đang chậm rãi thu lại qua hai bên.
Giống như hai cánh cửa kéo, mỗi người dùng sức kéo qua một bên.
Một lúc sau không còn nghe tiếng gì nữa, ánh sáng cũng biến mất, Độc Nhĩ Kha tiến lại gần thì thấy trong bên trong đó có một miếng da thú, bên trên vẽ rất nhiều đồ án tu luyện thân pháp và còn có tâm pháp.
Một cuổn sách ngũ sắc, nhìn đẹp mắt, Độc Nhĩ Kha bị nó thu hút ngay từ đầu yêu thích không rời mắt.
Bên trên có ghi “Âm Dương Độc Công”.
Ngoài ra Độc Nhĩ Kha còn thấy một cái túi nhỏ không biết bên trong là gì, và một cuốn kinh thư ghi “Độc Kinh”.
Lúc này Độc Nhĩ Kha mới hiểu rốt cuộc tại sao có kỳ ngộ này, Hắc Bảo Hạp cũng không phải chỉ có chích máu là có thể mở ra, mà còn phải nhúng nó và dịch độc thì mới có thể mở được.
Hắn tơ mở tơ mơ dùng nước dược vật để rửa lại chiếm được cơ duyên này.
Nếu chỉ là có nước dược vật thì còn chưa được đâu.
Bởi vì trong đó còn có độc đo nanh độc Tứ Nhãn Hổ Mang Xà nữa.
Quả thực nói Độc Nhĩ Kha vận khí cứt chó, buồn ngủ lại gặp chiếu manh.
Hắc Bảo Hạp đã qua tay bao nhiêu chủ nhân nhưng không ai có thể mở ra được, cho dù nghĩ hết cách, cắt máu… Nhưng lại không có ai ngờ phải nhúng nó vào dịch độc, làm người ai mà không sợ độc, tránh nó còn thấy đâu còn đi chơi với nó.
Nếu những người này biết Độc Nhĩ Kha vận khí cứt chó mà chiếm được cơ duyên này thì bọn họ đội mồ sống dậy lại phải tức chết thêm lần nữa.
Độc Nhĩ Kha cầm cuốn Âm Dương Độc Kinh ra mở trang đầu tiên.
Vừa mở ra thì một làn khói bắn về phía Độc Nhĩ Kha làm hắn không kịp phản ứng né tránh bị trúng chiêu.
Lần khói này vừa bắn vào người Độc Nhĩ Kha thì biến mất, nó chui ngay vào người Độc Nhĩ Kha.
Hiển nhiên là một loại cực độc, Độc Nhĩ Kha chỉ cảm thấy cả người trở nên nóng lạnh hỗn độn, thống khổ không thôi y như lúc ngâm trong dược vật chứa huyết xà.
Nhưng mà cảm giác này kéo dài không bao lâu thì một cảm giác mát lạnh tràn ra, có lẽ là tác dụng của linh hạch Tứ Nhẫn Hổ Mang xà.
Cảm giác nóng lạnh biến mất, lúc này Độc Nhĩ Kha mới biết, kẻ muốn được Âm Dương Độc Kinh này thì trước tiên cũng phải là người chơi độc.
Mồ hôi hột ứa ra trên trán.
Nghĩ tới thủ đoạn của chủ nhân Âm Dương Độc Công làm cho hắn sợ không thôi.
Không biết tiếp theo còn có thủ đoạn nào không? Nếu không cái mạng nhỏ của hắn lại ô hô ai tai.
Đưa mắt nhìn dòng chữ trên trang đầu tiên làm cho Độc Nhĩ Kha bị cuốn hút.
“Vạn vật khi sinh ra rồi tiến hóa đều có chứa độc, không ít thì nhiều, thế gian này độc chia làm Âm độc và Dương độc, hai loại độc hai thái cực nóng- lạnh.
Bản Thánh từ khi phát hiện Âm độc và dương độc thuộc ngũ hành mà cũng không thuộc ngũ hành, tính chất khó phân, Bản thánh khi đó sáng tạo ra Âm Dương Độc Công khai sáng một nền móng tu luyện mới cho những tu luyện giả tu luyện độc công.”
“Ngươi không có độc ư? Vậy thì ngươi tẩy cân phạt tủy làm gì? Tại