Trong tay cầm tờ lịch thi đấu, Độc Nhĩ Kha nhìn về mục vòng đấu một, hắn tìm đến mã số của mình, con số 999 của hắn rất dễ nhận ra nằm trọn lỏn trong một cái ô được kẻ vuông vắn.
Trên ô này có ghi 997 gặp 999.
Phía dưới có ghi Diêu Dật và Hỏa.
Hiển nhiên Diêu Dật có thể là tên hoặc biệt danh của đối thủ mang số 997.
Còn hỏa chính là cái danh mà Độc Nhĩ Kha đăng ký ngày hôm qua với lão già thanh y.
Trận đấu của hắn một canh giờ nữa sẽ được tiến hành.
Độc Nhĩ Kha cũng nhân thời gian rảnh này ngồi xuống tu luyện, hắn cũng không quan tâm tới trận đấu của những người khác, bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ là làm thế nào để đột phá lên Linh Tướng.
Độc Nhĩ Kha cũng muốn chuẩn bị trạng thái tốt nhất cho trận đấu đầu tiên, hắn cũng không biết đối thủ tên Tiêu Dật của hắn kia như thế nào, sở trường ra sao? Nhưng hắn cũng không lo, Tiêu Dật kia cũng không thể biết được gì về hắn.
Có lẽ hắn biết mặt Độc Nhĩ Kha nhưng chiêu thức hay đấu pháp của Độc Nhĩ Kha thì hắn không thể nào biết được.
Đấu võ hội chỉ cho phép giao lưu đánh bại đối thủ chứ không cho phép được sát hại đối thủ, vì vậy điều này đối với Độc Nhĩ Kha quả thực có chút khó khăn.
Trước giờ đối thủ của hắn đều đã nằm xuống, hắn chưa từng tha cho địch nhân nào sống sót.
Cũng chưa từng luận bàn võ thuật.
“Cũng may còn có Thấu thuật.”
Có Thấu thuật Độc Nhĩ Kha cũng có thể nhìn ra tu vi, cảnh giới của đối thủ, qua đó có chiến thuật hay đấu pháp hợp lý.
Độc Nhĩ Kha tu luyện được một canh giờ thì hắn mở mắt, bởi vì hắn nhận ra có người tiến tới phía căn phòng hắn.
quả nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Độc Nhĩ Kha mở cửa thì có một thị nữ tới thông báo đã đến giờ hắn ra võ đài.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì gật đầu, rồi bình tĩnh tiến về phía võ đài.
Một đường tiến tới đấu võ đài tổ 67.
Độc Nhĩ Kha đã thấy đối thủ của hắn số 997 Tiêu Diêu đã đứng khoanh tay đợi sẵn.
Đó là một nam tử chừng hai tư hai lăm tuổi, khuôn mặt khá tuấn dật, nhưng đặc biệt hắn rất cao và gầy, có chút phiêu dật đúng như cái tên của hắn Tiêu Diêu.
Độc Nhĩ Kha vừa tới thì hắn cũng nhìn thấy Độc Nhĩ Kha, ngay lập Tiêu Diêu bật cười, đâu còn vẻ điềm tĩnh của hắn nữa.
- Ta vừa nói số 999 rất đặc biệt, không ngờ người thật cũng đặc biệt như vậy.
Ta nghĩ ngươi tới nhầm chỗ rồi, chỗ của ngươi có lẽ hợp với gánh hát hơn.
Thanh âm của Tiêu Diêu cũng phiêu dật như vậy, ngay lập tức có vô số ánh mắt chú ý về phía này, sau đó khắn đài cười ồ lên, mọi người đều chỉ trỏ về phía Độc Nhĩ Kha.
- Thật không ngờ thằng hề gánh hát cũng đi tham gia đấu võ hội.
- Đúng vậy, đấu võ hội năm nay quả thực thú vị.
Ta dám cá một khối Linh Thạch Hạ Phẩm cho tên kia nhất định sẽ bị số 997 một quyền đánh gục.
- Ta cá với ngươi.
…
- Trời đất, ta không nhìn nhầm chứ? Sao lại có lửa ở đấu võ đài thế kia? Thật quá chói mắt đi.
- Ngươi không nhìn nhầm đâu.
Ta cũng cảm giác y phục của hắn quá rực rỡ đi.
Số 999 này thật là đặc biệt.
- Các ngươi thật là lạc hậu, các ngươi không biết biệt danh của số 999 là gì sao? Nghe nói chính là “Hỏa” đó.
Ta nghĩ hắn cố ý ăn mặc cho giống với cái biệt danh này.
…
Độc Nhĩ Kha vẫn khoan thai tiến lên đấu võ đài, hắn cung tay chào với Mông Hải An, sau đó quay sang Tiêu Diêu, giọng nhàn nhạt nói:
- Đánh thắng ta thì ngươi mới có tư cách phát biểu.
- Ách.
Tiêu Diêu cứng họng, sau đó cười lên nói:
- Được lắm, không nhìn ra ngươi lại kiêu ngạo như vậy.
Chi có điều một lát nữa ta sẽ biến ngươi thành một thằng hề để ngươi biết thế nào là chọc giận ta và cũng để cho ngươi hết cái vẻ kiêu ngạo đi.
- Nói nhiều quá đó, đánh rồi hãng tính.
Nói xong hắn quay sang Mông Hải An tươi cười nói:
- Hải An tỷ, bắt đầu được chưa?
- Ách.
Hải An và Tiêu Diêu cùng ách lên một tiếng.
Độc Nhĩ Kha thay đổi quá nhanh đi, mới vừa hắn còn nổi giận với Tiêu Diêu vậy mà giờ đã quay sang tươi cười với Mông Hải An, lại còn thân thiết gọi Hải An tỷ nữa chứ.
Chỉ có điều Hải An lại rất thích.
Độc Nhĩ Kha gọi nàng như vậy, nghe lại thấy mình trẻ ra sao lai không thích cơ chứ.
- Số 999 – Hỏa, số 997 Tiêu Diêu, chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng rồi.
- Vậy ta tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Lời vừa dứt thì thấy Tiêu Diêu từ trong Giới Chỉ lấy ra một thanh nhuyễn kiếm màu xanh lá.
Thanh kiếm vừa ra thì nhìn cong như một chiếc lá cọ mỏng, cong và dài.
Đột nhiên thanh kiêm rung lên, sau đó nó cứng lại hình thành một thanh kiếm mỏng, thẳng, và sắc bén.
Mũi kiếm tỏa ra mộc linh lực, hiển nhiên đây cũng là thuộc tính của Tiêu Diêu.
Tiêu Diêu nhìn về phía Độc Nhĩ Kha, thấy hắn cũng không lấy ra vũ khí gì?
Hắn cũng không tấn công Độc Nhĩ Kha ngay, mà đứng một chỗ chờ đợi, hắn đang đợi Độc Nhĩ Kha lấy ra vũ khí.
Độc Nhĩ Kha lại thấy hắn mãi không tấn công trong lòng có chút bứt rứt, hắn nheo mắt nhìn Tiêu Diêu nói:
- Sao còn đứng đực ra đó? Ngươi không tấn công sao?
- Hả.
Ta không phải đang đợi ngươi sao?
Tiêu Diêu trợn trừng lên nhìn Độc Nhĩ Kha.
- Đợi ta? Ngươi đợi ta làm gì?
Độc Nhĩ Kha hỏi.
- Không phải đợi tiểu tử ngươi lấy ra vũ khí sao?
Tiêu Diêu có chút không kiên nhẫn giọng nói cũng biến đổi.
- Ta nói dùng vũ khí hồi nào?
- Ách.
Tiểu tử, ngươi dám đùa giỡn ta sao? Ta phải đánh cho ngươi thành tàn phế.
Dứt lời, nhuyễn kiếm rung lên, thân kiếm ánh lên ánh sáng xanh, mũi kiếm hóa thành mười mấy ánh kiếm đâm thẳng tới Độc Nhĩ Kha.
- Tiêu Diêu Kiếm – Thập Tam Kiếm Ảnh.
Tiêu Diêu