Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Người nào đó rất phúc hắc, đào sẵn hố chờ cây cỏ non (1)


trước sau

“Lão phu nhân, không xong rồi, lão gia đã xảy ra chuyện!" Trong Đường phủ, quản gia vội vã chạy vào trong sân của Đường Tử An. Đường lão phu nhân cùng Đường Tứ Tứ hiện tại đều ở trong phòng Đường Tử An.

"Ngươi hoảng cái gì." Ánh mắt Đường lão phu nhân mang theo khinh thường liếc quản gia một cái, hiển nhiên đối với bộ dáng kích động đó của quản gia thập phần chướng mắt. Nhưng quản gia đối mặt với chuyện lửa thiêu mông này cũng không thể có vẻ mặt khác.

Hắn nhanh chóng xoa mồ hôi trên trán, hốt hoảng nói: "Lão phu nhân, hạ nhân vừa rồi đi theo lão gia hộ tống lão gia trở về. Bọn họ nói, lão gia ở Thúy Liễu lâu...nổi điên. Lõa thể chạy như điên, sau đó đụng phải một nha hoàn đưa nước liền xé y phục người ta, làm nhục... hiện tại việc này đã lan truyền ở trên đường phố, lần này chỉ sợ lão gia chúng ta dữ nhiều lành ít...”

"A?!" Đường lão phu nhân phát ra một tiếng thét kinh hãi, ánh mắt tức giận khẽ đảo, thiếu chút nữa khí giận trào ra. May mắn Đường Tứ Tứ tay mắt lanh lẹ, đúng lúc đỡ lấy bà, sau đó lại vuốt lưng cho bà. Đường lão phu nhân lúc này mới nén khí xuống.

"Ba!" Tay bà phát thật mạnh ở trên mặt bàn, tức giận thở từng ngụm từng ngụm: "Gia môn bất hạnh mà, nó lại dám làm ra loại chuyện không cảm thấy thẹn này, mặt mũi Đường gia chúng ta đều bị nó làm mất hết... nói không chừng việc này còn có thể bị người bắt lấy, mượn cơ hội buộc tội... Đến lúc đó chức quan này của nó khó bảo toàn... Thật sự là nghiệt tử được việc không đủ bại sự có thừa a!"

Lại nói dù sao Đường gia ở trong Hoàng Thành cũng coi như là nhà có uy tín có danh dự, hiện giờ xuất hiện chuyện như vậy, chính bà cũng cảm thấy về sau sẽ bị đám phu nhân trong Hoàng Thành kia chê cười.

"Tổ mẫu, trước xin người bớt giận... nói không chừng sự tình vẫn chưa đến đổi tệ như ngài nghĩ." Nếu nói Đường Tứ Tứ lúc này không có khủng hoảng, đó là không có khả năng. Nhưng hiện tại vấn đề đã xảy ra, nên nghĩ biện pháp giải quyết.

Đường Trọng Nguyên người này lạnh bạc, vô tình, háo sắc. Nhưng vô luận như thế nào ông ta cũng sẽ không ngốc đến nỗi trước mặt mọi người cường bạo dân nữ, chuyện này nhất định là bị người ta tính kế.

Mà người có thể nhẫn tâm ở phía sau làm ra chuyện như vậy - tựa hồ chỉ có một người.

"Tứ Tứ, sao có thể không vội không lo được chứ. Loại gièm pha này sẽ hủy Đường gia chúng ta..." Đường lão phu nhân đã nóng nảy, bà từ trên ghế đứng lên, không ngừng đi qua đi lại trong phòng, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Đường Tử An cũng mặt nhăn như bánh bao, lo lắng nhìn Đường Tứ Tứ. Tay Đường Tứ Tứ khẽ vuốt hai má hắn, trấn an hắn. Sau đó mới ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi quản gia: "Lão gia hiện tại ở đâu?"

"Lão gia, ông ấy... đã được người ta đưa về, hiện ngồi ở đại sảnh, chỉ là vẻ mặt của ông ấy rất hoảng hốt, mặc kệ người nào hỏi ông ấy, ông ấy đều không để ý."

Quản gia trả lời chi tiết: "Hơn nữa, Nhị tiểu thư. Ngoài phủ chúng ta đã vây quanh rất nhiều người xem náo nhiệt. Lần này, mặt mũi Đường gia chúng ta xem như hoàn toàn mất hết."

"Súc sinh không biết sống chết mà!" Đường lão phu nhân nghe đến đó đã sớm không kiềm chế được ngọn lửa trong lòng, lập tức đằng đằng sát khí đi thẳng về hướng cửa. Quản gia sốt ruột rất sợ Đường lão phu nhân làm ra chuyện tức giận gì liền nhanh chóng đuổi theo.

Tuy rằng Đường Tử An nhỏ tuổi, nhưng cũng biết đạo lý trứng không có tổ sẽ không tồn tại. Hắn khẩn trương kéo y phục của Đường Tứ Tứ, lo lắng hỏi: "Nhị tỷ tỷ, phụ thân chúng ta lần này có phải đã chọc phiền toái hay không? Có thể liên lụy đến cậu không?"

Khóe miệng Đường Tứ Tứ hơi nhếch lên: "Tử An yên tâm, có đệ và tỷ, Đường gia chúng ta sẽ không gặp chuyện không may."

"Nhưng mà... Nếu có người đến Ngự sử đài trình lên Hoàng Thượng..." Thân là mệnh quan triều đình lại cường bạo dân nữ, ban ngày tuyên dâm, chỉ hai điều này là có thể bị bãi quan. Nếu lại bị người có tâm lợi dụng, chuyện này có thể cũng sẽ nguy hiểm đến cậu ở biên quan. Người khác sẽ nói phụ thân hắn là ỷ vào có chỗ dựa vững chắc Uy Viễn Đại tướng quân cho nên mới không kiêng nể gì như vậy.

"Tử An, đệ nghỉ ngơi trước đi. Nhị tỷ đến đại
sảnh xem phụ thân."

"Không, Nhị tỷ! Đệ cũng đi!" Đường Tử An từ trên giường giãy dụa đứng lên.

"Ngoan! Quay về giường nằm đi. Chuyện khác tỷ tỷ sẽ xử lý tốt."

"Không cần, Nhị tỷ. Cậu thường nói nam tử hán đại trượng phu, phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm. Hiện tại Tử An đã trưởng thành, không nên mọi chuyện đều để cho Nhị tỷ vất vả. Tử An cũng muốn vì nhà này dốc chút sức."

Đường Tử An nói chuyện tiếng nói thô lệ khó nghe, nhưng Đường Tứ Tứ nghe tới, lại cảm thấy vô cùng vui mừng.

Nàng thấy hắn xác thực có thể xuống giường, liền nắm tay hắn, hai người đi đến đại sảnh tiền viện.

Đại sảnh, Đường lão phu nhân đang mắng nhiếc Đường Trọng Nguyên, khi hai tỷ đệ Đường Tứ Tứ tiến vào, lúc này Đường Trọng Nguyên đang quỳ trên mặt đất nắm y phục của Đường lão phu nhân thống khổ kêu khóc.

"Mẫu thân, người hãy tin tưởng con, con thật sự là bị người ta hạ dược... Lúc ấy sau khi con uống chén trà, thân thể tựa như một ngọn lửa... Sau đó liền không khống chế được chạy đi... Những chuyện xảy ra sau đó ngay cả bản thân con cũng không biết mình đã làm gì... Nương, nương nhất định phải tin con..."

"Nghiệt tử! Hiện tại ngươi muốn ta tin tưởng người, ta tin tưởng ngươi có ích lợi gì? Người bên ngoài không tin ngươi a!" Đường lão phu nhân nói xong liền thống khổ hướng trên người Đường Trọng Nguyên đánh vài cái.

Đường Trọng Nguyên đau khổ ôm đùi Đường lão phu nhân, bộ dáng rất sợ bị Đường lão phu nhân vứt bỏ.

"Ngươi nói ngươi như vậy nếu sau này chết xuống suối vàng thật sự còn có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Đường gia chúng ta sao?" Đường lão phu nhân đau đớn gào lên, lúc này cũng không đánh Đường Trọng Nguyên nữa mà dùng hai tay dùng sức đánh ngực mình, hận không thể chết đi để quên chuyện này. Bà thật sự là không còn mặt mũi nữa!

"Trọng Nguyên, sao ta có thể sinh ra một đứa con trai như ngươi chứ. Đường gia chúng ta bắt đầu lập nghiệp nhờ gia gia ngươi kinh doanh nhỏ trong Hoàng Thành, hiện tại chỉ mình ngươi đã hủy mọi cố gắng của ba đời nay. Ngươi a, ngươi... Ta không nỡ đánh chết ngươi thì ta sẽ tự đánh ta chết trước."

Đường lão phu nhân lại dùng lực đánh ngực mình, bộ dáng thật sự hận không thể tự đánh mình cho đến chết.

Cung ma ma vội vàng tiến lên giữ tay Đường lão phu nhân. Đường Tứ Tứ hít vào một hơi thật dài, đi đến trước mặt Đường lão phu nhân, nhẹ giọng an ủi: "Tổ mẫu, việc này nói không chừng vẫn chưa tệ đến mức như chúng ta nghĩ. Bây giờ chúng ta nên đem chuyện này giải quyết trước. Tôn nữ thật ra có biện pháp, chỉ là không biết hiệu quả thế nào."

"Con nói vậy là…" Đường lão phu nhân vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cung ma ma, ngay cả Đường Trọng Nguyên sau khi nghe Đường Tứ Tứ nói lời này, ánh mắt cũng nhanh chóng sáng ngời, vẻ mặt hi vọng nhìn về phía nàng.

"Tứ Tứ, con gái ngoan của cha, con giúp cha đi. Lần này nếu phụ thân vượt qua ải này, nhất định tìm vị hôn phu tốt gả con, cho con cả đời đều cẩm y vinh hoa."

Đường Tứ Tứ ở trong lòng cười nhạo, lời nói của Đường Trọng Nguyên có thể tin, thì heo mẹ đều có thể lên cây.

Hơn nữa, ai nói nàng giúp phụ thân cặn bã này của nàng? Nàng ra tay là vì ổn định cả Đường gia, vì đệ đệ Tử An của nàng mà thôi. Về phần Đường Trọng Nguyên, nàng đã sớm muốn vứt bỏ ông ta.

"Tổ mẫu, chuyện này thực rõ ràng là có người nhằm vào Đường gia chúng ta. Nhưng xác thực phụ thân cũng làm sai. Nếu ông không đến Thúy Liễu lâu, căn bản sẽ không bị người ta tính kế. Tôn nữ cảm thấy, Nếu Đường gia chúng ta trốn tránh trách nhiệm, thì chi bằng hào phóng nhận trách nhiệm. Chỉ có như vậy, ít nhất mới có thể đem nguy cơ hạ đến thấp nhất."

Đường lão phu nhân nhìn về phía Đường Tứ Tứ: "Tứ Tứ, con nói kế tiếp nên làm như thế nào."

Ánh mắt Đường Tứ Tứ rất nhanh lướt qua trên nét mặt vẫn còn đang hoảng sợ kia của Đường Trọng Nguyên, cuối cùng dừng lại ở trên cây chuối ngoài cửa sổ."Tứ Tứ cảm thấy trước mắt chỉ có thể như vầy..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện