Edit: Tiểu Bông
Beta: Lạc Lạckhông lâu sau lễ mừng thọ Bình vương Thái phi, Uy viễn Hầu phủ nhận được thư nhà từ biên cương gửi về.
Lão phu nhân cầm lá thư trong tay, ngón tay run rẩy đến mức giống như mắc bệnh người già, vô cùng giận dữ, giận đến mức không thở nổi, doạ các nhi tử và con dâu luống cuống tay chân.
May mà mấy năm này lão phu nhân thường xuyên bị chọc tức, nhanh chóng khôi phục bình thường. Sau khi ăn một viên Tĩnh Tâm hoàn, lão phu nhân ấn ấn trán, kêu lên một tiếng "Ta đau đầu”, sau đó ném phong thư cho nhi tử cả, nhân tiện đuổi mấy người nhi tử ra Vinh An đường, đồng thời nói chuyện này để bọn họ đi giải quyết vị huynh đệ kia của họ.
Mấy vị đại lão gia bị oanh tạc rời khỏi, trong phòng chỉ còn mấy nàng dâu, lão phu nhân cũng khôngphải người hà khắc với con dâu, khoát khoát tay áo lưu lại con dâu lớn, để ba người con dâu khác rời đi.
Uy viễn Hầu phu nhân bưng trà dược Từ ma ma trình lên cho lão phu nhân, nhẹ nhàng khuyên nhủ "Nương, ngài đừng tức giận, tứ thúc cũng chỉ lo lắng cho nữ nhi duy nhất, tấm lòng yêu thương của người làm cha thôi."
Lão phu nhân cười nhạt, "Chẳng lẽ trong thiên hạ cũng chỉ có hắn làm cha sao, những người khác không phải cha ư? Nhìn xem có ai làm cha như hắn không? Đó là nhi tử của hoàng thượng, có thể để cho hắn chỉ chỏ phê bình không phải phu quân tốt, tuyệt đối không thể gả cẩm nha đầu cho người đó, ta còn chưa nói gì, hắn sốt ruột cái gì chứ....."
Lão phu nhân càng nói càng tức, lại đấm ngực, doạ Từ ma ma cùng Uy viễn Hầu phu nhân vội vàng tiến lên xoa ngực cho bà, xoa dịu bà.
Chờ lão phu nhân vất vả mắng xong, bực bội cũng tiêu hết, dáng vẻ không thở nổi hoàn toàn khôngcòn, hơi thở vững vàng, gò má hồng hào. Trong lòng Uy viễn Hầu phu nhân thầm gật đầu, quả nhiên bị tiểu nhi tử chọc tức quen rồi, nhiều năm vẫn tức giận như ngày nào, thân thể trái lại ngày càng khỏe mạnh, giọng cũng càng lúc càng lớn, thật sự không thể không kể công của Lý Kế Nghiêu.
Uy viễn Hầu phu nhân thức thời nói: "Nương, thật ra tứ đệ nói cũng phải, nếu không phải Tề vương Ninh Vương nhúng tay vào, thì hôn sự của Minh Cẩm đã được quyết định từ lâu."
Lão phu nhân thở dài, "Đạo lý này ai lại không biết chứ? Nhưng mà không chỉ có hai vị vương gia nhúng tay, sau lưng bọn họ còn có hoàng hậu nương nương và quý phi nương nương, khiến Cẩm nha đầu tiến thoái lưỡng nan, không biết nên gả nó cho ai mới tốt." Lão phu nhân nhấp ngụm trà, nói tiếp: "hiện tại ta chỉ mong nhanh chóng quyết định chung thân đại sự của Cẩm nha đầu, tránh đêm dài lắm mộng."
Uy viễn Hầu phu nhân thầm nghĩ, đêm dài lắm mộng chỗ nào, rõ ràng bị tiểu nhi tử ở bên cương ầm ĩ đến đau đầu ấy chứ?
"Nương, chuyện này cứ như vậy cũng không phải cách, hay tìm người thăm dò ý của Hoàng thượng." Uy viễn Hầu phu nhân dò xét hỏi.
"Tìm ai?" Lão phu nhân lạnh lùng nhìn con dâu, cười lạnh: "Lão đại phù hợp nhất, nhưng chỉ sợ sơ sẩy một cái khiến cho hoàng thượng sinh nghi, nóng giận nhất thời gả Cẩn nha đầu cho người ta, sau khi lão tứ biết được lại ầm ĩ đấy. Lúc này, động không bằng tĩnh."
Nếu đã hi ểu rõ, vì sao còn tức đến thế?
Uy viễn Hầu phu nhân tạm thời không nghĩ ra, không khỏi cau mày.
Lão phu nhân thong thả uống trà, đã tâm bình khí hòa lại.
*****
Ở một nơi khác, mấy vị đại lão gia bị oanh tạc đi ra nhìn nhau một cái, lắc đầu cười khổ, xem ra bây giờ tứ đệ tốt của bọn họ có suy nghĩ không bình thường đã thăng hoa đến mức người bình thường khôngthể hiểu nổi.
"Đại ca, làm sao bây giờ?" Nhị lão gia hỏi.
Tam lão gia và ngũ lão gia cùng lúc nhìn về phía Uy viễn hầu.
Uy viễn hầu nhìn bức thư trong tay, hồi lâu mới thở dài, nói: "Còn có thể làm sao, lão thái thái vì chuyện này mà tức giận, làm huynh trưởng tất nhiên phải viết thư mắng hắn, để hắn biết làm con thì chữ hiếu nên viết thế nào."
Uy viễn hầu quang minh chính đại nói, nhưng thấy ba huynh đệ còn lại đều sững sờ, trước kia lúc gặp chuyện như vậy, không phải lão đại trước mặt đều ba phải à? Sao bây giờ lại muốn dạy dỗ đệ đệ khôngnghe lời này?
Vẫn là ngũ lão gia thông minh, nhanh chóng hiểu được ý đại ca, lập tức thay đổi vẻ mặt, vô cùng quang minh chính đại nói: "Đại ca nói đúng, bây giờ tứ ca quá kích động không bình tĩnh, mới chọc nương tức giận như vậy, nên bình tâm một chút. À, ta nhớ kho thuốc trong nhà vẫn còn một ít nấm linh chi, trước đây ta đi làm ăn ở phía bắc có được, hay lấy ra bồi bổ thân thể cho nương."
Uy viễn hầu tỏ ra cảm động: "Ngũ đệ có lòng."
"Chỉ cần nương khỏe mạnh, tất cả đều không quan trọng."
"......"
Nhị Lão Gia, Tam lão gia: O 口 O, bài ca này chui đâu ra thế?
******
Trong Bảo Hàm viện, A Bảo giống như nghẹn họng, bài này là sao?
Lão ma ma nhà Điền cữu cữu tới, mắt rưng rưng, hiền từ nhìn A Bảo, vui mừng nói: "Giống, thật giống, cực kỳ giống mẹ ngươi, lão thái thái nhớ nhung ngươi đã lâu, cuối cùng cũng đợi được người trở về. Lão phu nhân nhớ cô nương, nếu cô nương không bận, xin mời cô nương đến Điền gia gặp lão phu nhân, lão phu nhân rất muốn cô nương ở lại mấy ngày bồi lão nhân gia."
Lão ma ma là tâm phúc bên cạnh ngoại tổ mẫu, họ Đường, năm đó là nhũ nương của mẹ A Bảo, xem A Bảo như chính cháu gái mình vậy.Nhưng Đường ma ma lớn tuổi rồi, không tránh khỏi có chút hồ đồ, giống như bây giờ, kéo A Bảo nói: "Hai vị biểu ca của cô nương đều đang ở đó, Nam ca nhi và cô nương là biểu huynh muội, rất xứng đôi…"
"......"
A Bảo: O 口 O, xứng đôi cái gì, hai biểu ca này như tiểu bạch kiểm, năm đó nàng kéo ném ra ngoài! Sợ nàng chết đi được, chắc chắn sẽ không cưới nàng đâu! Hơn nữa biểu huynh muội là họ hàng gần, nếu kết hôn thì đời sau sẽ không tốt!
Được rồi, lướt qua những lời Đường ma ma lỡ miệng đi, A Bảo cực kỳ hưng phấn với chuyện ngoại tổ mẫu hồi kinh, mà Đường ma ma đích thân đến mời nàng, làm nàng càng cảm động, cầm bàn tay già nua của Đường ma ma, A Bảo nhẹ nhàng nói: "Sao Đường ma ma lại tự mình đến? Chỉ cần sai nha hoàn tới nói một tiếng là được, không cần làm phiền người đích thân đi một chuyến."
Đường ma ma yêu thương nói: "Thân thể lão già này còn tốt chán, phải thấy cô nương thành thân sinh con, sau này còn phải thấy nhi tử người cưới vợ đấy."
Da mặt A Bảo co quắp, thật sự không cách nào giả vờ thẹn thùng nữa, vội hỏi: "Ma ma chờ ta một lát, ta đi thay y phục, sau đó theo người đi thăm ngoại tổ mẫu." nói xong, A Bảo để Hoa ma ma với Nhạn Vân nói chuyện với Đường ma ma, sai Nhạn Nhiên đi bẩm báo cho Uy viễn hầu phu nhân nàng phải tới nhà ngoại tổ mẫu, còn mình thì vào phòng thay y phục.
Nhạn Hồi lưu loát giúp A Bảo thay xiêm y trang điểm, Nhạn Thanh thu xếp hành lý, nói: "Lần này tiểu thư sẽ ở bên đó bồi Điền lão phu nhân mấy ngày à?"
"Ừ, rất lâu rồi ta chưa gặp tổ mẫu, lúc này dự là phải ở thêm mấy ngày, ngươi kiếm mấy bộ y phục vui tươi một chút, bà thích ta mặc như vậy." A Bảo vừa chọn trâm cài tóc trong hộp trang sức vừa nói.
"Vâng ạ, xin tiểu thư yên tâm."
Lúc A Bảo thu dọn gần xong, Nhạn Nhiên trở về, cầm một hộp lễ vật trên tay, bẩm báo: "Tiểu thư, đại phu nhân sai người đưa lễ vật trong kho tới, nói là để tiểu thư mang tới phủ Thái phó, Điền lão phu nhân đã lâu không gặp tiểu thư, nếu muốn tiểu thư ở lại, thì tiểu thư cứyên tâm ở lại hiếu thuận với Điền lão phu nhân."
A Bảo gật đầu, nếu Uy viễn hầu phu nhân đã nói như vậy, nàng rất vui vẻ kêu Nhạn Thanh tiếp tục thu dọn hành lý.
Sau khi đóng gói, thi lễ xong, A Bảo dẫnhai tỷ muội họ Nhạn và Đường ma ma đi thẳng tới nhà ngoại tổ mẫu.
Hôm nay đại cữu cữu Điền Văn Nho không được nghỉ, cũng không ở nhà, trong nhà chỉ có Điền lão phu nhân và đại cữu mẫu Trần thị, nhị biểu ca Điền Vũ Nam, biểu muội Điền Vũ Thơ, đại biểu ca Điền Vũ Cầu về kinh thành báo cáo công tác, sáng nay tiến cung, cũng không ở nhà.
"Cữu mẫu, A Bảo lại tới quấy rầy." A Bảo tiến lên hành lễ.
Trần thị nâng A Bảo dậy, cười nói: "Quấy rầy cái gì chứ, vào nhanh lên, ngoại tổ mẫu của con đang nhớ con sao."
Hai người đi tới viện của Điền lão phu nhân, trên đường A Bảo hỏi thăm tình hình sức khỏe của đại biểu ca, đại biểu tẩu với hai cháu họ, đồng thời chúc mừng Trần thị đại biểu tẩu lại mang thai.
Rất nhanh liền tới nơi ở của lão phu nhân, vừa vào cửa đã nghe tiếng Điền Vũ Thơ đang làm nũng với Điền lão phu nhân, Trần thị đi vào, cười nói: "Từ xa đã nghe tiếng Vũ Thơ rồi, có chuyện gì mà cao hứng vậy?"
Hai huynh muội đang bầu bạn bên cạnh Điền lão phu nhân thấy Trần thị vào cửa, rối rít hành lễ với bà, thấy A Bảo theo sau Trần thị, hai huynh muội một bĩu mỏ một mất tự nhiên. A Bảo thấy thế, thầm than, xem ra hình như ngoại tổ mẫu đáng yêu của nàng muốn thân càng thêm thân, muốn nàng và nhị biểu ca Điền Vũ Nam như Lâm muội muội và Bảo ca ca*.
*Lâm muội muội và Bảo ca ca ý chỉ Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.Sau khi làm lễ ra mắt lẫn nhau, A Bảo vui vẻ nhào tới bên cạnh Điền lão phu nhân, nũng nịu: "Ngoại tổ mẫu, A Bảo nhớ người ~~"
Giọng nói yểu điệu không kém Điền Vũ Thơ, khiến Điền Vũ Nam đứng đó tê cả da đầu, sững sờ nhìn cônương lăn vào lòng tổ mẫu như con mèo, trong đầu lại nghĩ tới tình cảnh loli hung tàn nào đó từng nhẹnhàng kéo hắn ném bay … = 口 = quá khác biệt với giọng điệu hiện tại!
Trần thị quét mắt nhìn nhị nhi tử biến sắc, vẻ mặt cũng không thay đổi.
Điền lão phu nhân là một lão thái thái có tính tình mềm mại, sau khi gả tới Điền gia, phá bỏ truyền thống Điền gia nhất mạch đơn truyền, vì Điền gia sinh hai trai một gái, được coi như Đại Công Thần, cha mẹ chồng yêu thích, phu quân yêu thương sủng ái, cuộc sống thoải mái, không phải buồn phiền, khiến bà đã qua nhiều năm mà tính cách vẫn như lúc chưa xuất giá, chẳng thay đổi bao nhiêu, luôn được Điền lão thái gia che chở, nên tính tình hơi ngây thơ. Điền lão phu nhân thương yêu nữ nhi nhất, đáng tiếc nữ nhi mất sớm, nên bà dồn tất cả tình mẹ vào cháu gái có tướng mạo giống hệt nữ nhi.
Điền lão phu nhân vừa hồi kinh, ngay lập tức tìm đến nhi tử con dâu hỏi chuyện của cháu gái, Điền Văn Nho không muốn nói nhiều khiến lão phu nhân lo lắng, chỉ nói một ít chuyện bình thường, không dám nói chuyện xấu. Điền lão phu nhân biết được cháu ngoại vẫn chưa chọn được nhà chồng, bèn động tâm tư, cảm thấy nếu cháu gái gả tới Điền gia, có nhi tử mình che chở, trong lòng cũng yên tâm.
Hôm nay Điền Vũ Nam hiếm khi không ra ngoài, cùng muội muội hiếu thuận với tổ mẫu, ai ngờ nói qua nói lại, nghe được tổ mẫu sốt ruột nói cho hắn, sau này hắn phải đối với biểu muội thật tốt, không cần nói cũng biết là ý gì, may mà muội muội kịp thời ngắt lời lão phu nhân, làm nũng với tổ mẫu, nói sang chuyện khác, nếu không hắn không biết phải làm sao.
Điền Vũ Nam nhìn A Bảo đang làm nũng với tổ mẫu, lần trước gặp vội vã nhìn thoáng qua, không dám nhìn lâu, bây giờ nhìn kỹ, bỗng nhiên cảm thấy biểu muội cũng là một mỹ nhân, nếu hồi bé biểu muội không dữ dằn đánh ngã hắn trên mặt đất, thì hắn cũng thấy cưới biểu muội xinh đẹp yêu kiều này rất tốt…
Điền lão phu nhân kéo cháu gái xinh đẹp nhìn trái nhìn phải, lại nhìn cháu trai tuấn tú bên cạnh, vui tươi hớn hở nói: "Ta thấy A Bảo và A Nam rất xứng đôi, sau này A Nam phải đối xử tốt với biểu muội, khôngđược bắt nạt biểu muội. A Bảo…"
"Tổ mẫu!"
"Ngoại tổ mẫu!"
Giọng A Bảo và Điền Vũ Nam cùng lúc vang lên, ngắt lời lão thái thái đang vui cười hớn hở, sau khi mở miệng hai người đồng thời liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn sang chỗ khác.
Trần thị thấy vậy cũng vội vàng ngắt lời: "Nương, nhà bếp làm điểm tâm A Bảo thích, con sai người bưng lên, người với A Bảo nếm thử đi."
"À~~" Nghe
được món A Bảo thích ăn, lão phu nhân dời sự chú ý.
Mọi người ở đây đều âm thầm lau mồ hôi, vội vàng dời sự chú ý của lão phu nhân trước, sau đó từ từ để lão phu nhân bỏ suy nghĩ này.
Lúc này, ngoại trừ lão phu nhân, mấy vị chủ nhân ở đây đều có quyết định giống nhau.
Đến trưa, tiết trời trở nên nóng bức, cũng đến lúc Điền lão phu nhân nghỉ ngơi.
Điền Vũ Nam lấy cớ đi đọc sách, vội vã chuồn êm, Trần thị cũng mang theo nữ nhi rời đi, A Bảo ở nơi này của lão phu nhân, trực tiếp ngủ lại.
Người hầu sắp xếp giường chiếu xong, A Bảo cười híp mắt chui vào chăn Điền lão phu nhân, đắp chăn lên tới cằm, chớp mắt nhìn lão phu nhân, giọng nói trong trẻo trước giờ thêm mấy phần dịu dàng, nói: "Ngoại tổ mẫu, A Bảo ngủ trưa với người."
Điền lão phu nhân thấy cháu gái như con chuột đồng nhỏ, vui vẻ đồng ý.
Hai bà cháu một già một trẻ vui sướng nằm chung một ổ chăn ngủ trưa, Điền Vũ Thơ bĩu môi đi theo Trần thị tới đại viện, đến nơi liền tức giận nói: "Nương, con không muốn nhị ca cưới A Bảo biểu tỷ, không thể cưới biểu tỷ nhà cữu cữu được!"
"nói bừa cái gì!" Trần thị quở trách: "Chuyện này còn chưa chắc chắn, không được ầm ĩ!" Trong lòng Trần thị tự có quyết định, thấy nữ nhi dễ kích động như vậy, không khỏi thở dài.
Điền Vũ Thơ thấy mẫu thân mắng nàng, càng oan ức, giậm chân, thở hồng hộc ngồi vào một bên, xoắn chặt khăn tay, giống như cái khăn này là biểu tỷ đáng ghét, xoắn lại xoắn.
Trần thị bưng trà người hầu vừa dâng lên, sai nha hoàn hầu hạ lui khỏi, mới cáu gắt với nữ nhi: "đã lớn như vậy, còn dễ kích động thế, sau này con lấy chồng, làm sao ta yên tâm được?"
Điền Vũ Thơ vẫn bất chấp tức giận, mặt đỏ bừng, giận dữ: "Nương, sao người nói tới chuyện này rồi? Bây giờ phải nói v ề biểu tỷ và nhị ca. Con không thích biểu tỷ, không muốn nhị ca cưới về một nhị tẩu con không thích, lúc ầm ĩ hai bên đều không tốt tý nào?"
Trần thị lắc đầu, "Tổ mẫu con là người mềm lòng, đời này thương nhất chính là cô cô mất sớm của con, dáng dấp A Bảo lại giống cô cô con, khó tránh khỏi lão thái thái thương yêu nhiều hơn. Con cũng khôngđược phép nói này nói nọ ở trước mặt tổ mẫu, chọc người đau lòng, cẩn thận cha con tức giận trừng phạt con. Hơn nữa, bây giờ tương lai A Bảo khó đoán, lúc trước nghe nói Tề vương và Ninh Vương cầu xin hoàng thượng tứ hôn A Bảo cho bọn họ, mặc dù không thành, nhưng có hai vị vương gia nhúng tay, ai dám có ý gì? Uy viễn hầu phủ cũng không dễ dàng đính hôn cho A Bảo."
Trần thị phân tích cho nữ nhi hay, cũng là lý do hôm nay bà có thể giữ được bình tĩnh, lão gia nhà bà là Thái phó thái tử, trong lòng rõ ràng, trước đây cũng có ý để nhị nhi tử cưới A Bảo, nhưng sau tiệc ngắm hoa ở phủ Xương Bình trưởng công chúa, liền bỏ ngay ý nghĩ này, bây giờ lại liên quan tới hai vị Vương Gia, cũng không dám nhắc lại. Lão phu nhân nhà họ tính tình dịu dàng, vừa hồi kinh không lâu nên chuyện trong kinh cũng không biết nhiều, bỗng dưng nghĩ đến ý nghĩ trước đây, vẫn muốn gả cháu gáicho cháu mình.
"Nương, phụ thân là Thái Phó, ngay cả hoàng thượng cũng kính trọngvài phần, nếu cha đi cầu cho nhị ca cưới biểu tỷ, cũng không phải không thể." Điền Vũ thơ nói.
Trần thị hơi run, than thở: "Đúng vậy, phụ thân con xưa nay hòa thuận với thái tử, nếu người tự mình cầu xin thái tử, do thái tử ra mặt, thì việc này cũng không phải không được."
Điền Vũ Thơ lại bĩu môi, suy nghĩ một chút, chạy đến viện nhị ca tìm hắn.
******
Điền Văn Nho vừa hạ triều, đã bị thái tử gọi đi.
Đầu tiên Thái tử nhờ Điền Văn Nho chỉ bảo một ít chính sự hắn không hiểu, xong chuyện, lại nói: "Nghe nói hôm qua mẫu thân tiên sinh mới từ quê nhà trở về?"
Điền Văn Nho cười nói: "Đúng thế, gia mẫu hôm qua vừa hồi kinh, mang theo rất nhiều đặc sản quê nhà, nếu thái tử thích, sáng mai thần nói phu nhân sai người đưa một ít đến đây, có chút sản vật núi rừng, người lớn trẻ con ăn đều được." Tâm trạng Điền Văn Nho không tệ, chào hàng sản vật quê hươngvới học trò.
Từ trước tới giờ tình cảm giữa Thái tử và Điền Văn Nho rất tốt, lập tức không từ chối, nhân tiện hỏi thăm quê hương Giang Lăng của Điền Văn Nho, say sưa nghe Điền Văn Nho nói về thành nhỏ Giang Lăng. Đây cũng là một điểm Điền Văn Nho thưởng thức thái tử, rất biết quan tâm cuộc sống của dân, tuy rằng hắn chỉ thi thoảng hỏi thăm, nhưng không khó để thái tử hiểu rõ một số việc ngoài Kinh Thành.
"Quê hương tiên sinh ở Giang Nam, nghe tiên sinh nói thế, dù cô chưa đi qua, nhưng tưởng tượng được là một nơi giàu có và đông đúc." Thái tử kết luận, sau đó nghĩ một chút lại nói, "đã lâu không gặp Điền lão phu nhân, chờ cô rảnh rỗi, sẽ đến thăm lão phu nhân."
"Sao lại phiền thái tử đến thăm gia mẫu..." Điền Văn nho vội vàng từ chối.
Thái tử cười nói ôn hòa, không cho Điền Văn Nho cơ hội cự tuyệt, trực tiếp quyết định, ngày mai đến phủ Thái Phó thăm lão phu nhân.
Trong lòng Điền Văn Nho nói thầm, không biết thái tử định làm gì đây.
Trò chuyện xong, cuối cùng Điền Văn Nho cáo từ rời đi.
Thái tử tiễn Thái Phó, nghe Tấn vương đã tới, vội vàng kêu hắn đến thư phòng.
Sau khi nghe Tấn vương báo cáo tiến độ công việc, thái tử chợt nhớ đến điều gì, ôm một đống tranh cuộn trong bình hoa lớn bên giá sách, nói với Tấn vương: "Ngũ đệ, đây là chân dung các quý nữ đến tuổi của các đại gia tộc trong kinh, ngươi xem vừa ý ai không."
Tấn vương không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Thái tử nhẹ nhàng nở nụ cười, không bị sắc mặt lạnh lùng của hắn hù dọa, là thái tử nếu ngay cả điểm ấy cũng không chịu nổi, vậy thì thật là vô dụng. Thái tử mở một bức trong đó, thong thả nói: "Ngươi đãtrưởng thành, nên thành thân rồi. Lần trước ta nói sơ lược hôn sự của ngươi với phụ hoàng. Vốn để ngươi đến phủ Xương Bình ngắm hoa xem có ý trung nhân không, sau đó ngươi lại bận rộn, ta còn chưa hỏi ngươi đấy, có vừa ý cô nương nào không?"
"Có."
"......"
Thái tử có chút không phản ứng kịp, xác định tiếng "Có" này xuất phát từ miệng người nào đó xưa nay nửa ngày đều nghẹn không ra một chữ, ngay lập tức ngạc nhiên, vội hỏi: "Là ai?"
Tấn vương nghiêng mặt, giống như tránh né ánh mặt trời từ cửa sổ, giọng lạnh lẽo cứng rắn tiếp tục vang lên: "Ngũ cô nương củaUy viễn hầu phủ không tệ."
"......" Sao lại cảm thấy đáp án này không bất ngờ chút nào nhỉ?
Trong lòng thái tử lặng lẽ nghĩ, đặt bức tranh mỹ nhân xuống, mỉm cười: "Ngày mai nếu không có việc gì, có thể đi cùng cô cùng nhà Điền thái phó thăm Điền lão phu nhân nhé?"
"......"
Thấy hắn không nói gì, thái tử lại chậm rãi thêm một câu: "Nghe nói cháu ngoại của Điền thái phó đangở tại nhà Thái phó."
"Được."
Thái tử nhịn cười, ho một tiếng, nói: "Được rồi, không có chuyện gì thì ngươi về trước nghỉ ngơi đi, ngày mai vào triều nhớ tới nơi này chờ cô."