Vì đường muội đang u sầu chuyện chung thân đại sự của mình, nên A Bảo cũng chẳng có tâm tư cho những chuyện này, sau khi nàng trở lại kinh thành cũng không rảnh rỗi, nghỉ ngơi một ngày, bắt đầu bận rộn, qua mấy ngày, liền đi bái kiến ngoại tổ mẫu gia.
Chuyện A Bảo hồi kinh, ngoại tổ mẫu cũng nhận được tin, A Bảo liền tự mình viết thiếp mời trước mộtngày, A Bảo vốn là không nghĩ tới, ngược lại chuyện nàng đến viếng thăm ngoại tổ chuyện ngoài ý muốn.
Nhà ngoại của nàng vốn là thư hương thế gia, hai vị cữu cữu của nàng, một hiện nay là thái phó của thái tử, còn một vị thì nhậm chức bên ngoài, cộng thêm thanh danh tốt mấy trăm năm của Điền gia lưu lại, Điền gia bối cảnh thật sự là vững chăc. Chi là mấy năm gần đây, Điền gia là thư hương thế gia sa sút, gia thế ở kinh thành như thế này so với các thế gia khác, thật không có thể với tới.
Điền gia xưa nay nề nếp gia quy nghiêm cẩn, chỉ là không biết theo mấy đời, dường như bị nguyền rủa, con nối dõi bất phong, mấy đời nhất mạch đơn truyền, cứ như vậy truyền mấy đời, cũng vì nhân tài thiếu hụt, Điền gia xuất hiện khuynh đồi chi tướng. thật vất vả đến khi ngoại tổ mẫu A Bảo vào cửa, Điền gia rốt cuộc cũng đã đưa vào cửa một vị nữ tử tốt, ba năm ôm hai nhi tử, năm thứ năm sinh hạ mẫu thân A Bảo, điều này làm cho Điền gia thiếu chút nữa là phát điên điên rồi.
Điền gia không có thứ xuất (con riêng), hai nam một nữ đều là một mẹ đồng bào, cảm tình thập phần tốt, nhị vị công tử rất có phấn đấu, không bao lâu liền có tài danh, đưa tình hình Điền gia chuyển biến tốt hơn. Điền gia tiểu nữ nhi đó là mẫu thân A Bảo, hai ca ca đối muội muội duy nhất của mình muôn phần thương yêu, Điền gia mặc dù sa sút, nhưng vì hai nhi tử nỗ lực phấn đấu, gia thế nền tảng tốt, khi mẫu thân A Bảo dần trưởng thành, có vài gia đình nhắm đến Điền gia, xét ra, nếu là nhị vị công tử Điền gia có tiền đồ, thì cũng nên dạm ngỏ nữ nhi nhà họ về.
Điền gia mắt thấy nữ nhi dần dần lớn lên, trong lòng cũng là tính toán nên vì nữ nhi chọn một hôn nhân nơi gia đình thật tốt. Đối với nữ nhi duy nhất, cũng không cần dùng nàng đến thông gia hoặc mang đến lợi ích, Điền gia lựa chọn rất nhiều, chủ yếu chính là không muốn hiền tế tương lai làm đau lòng bảo bối nhà họ
Năm ấy, khi Điền tiểu thư đến tuổi cập kê, Uy Viễn hầu phủ nhờ mối mai đến ngỏ lời cho tứ công tử Lý Kế Nghiêu. Uy Viễn hầu phủ so với các thế gia khác trong kinh mặc dù có chút sa sút, nhưng nề nếp gia đình lại là không tệ, lão phu nhân xuất thân danh môn thế gia, được mẫu thân như thế giáo dục, hẳn là cũngkhông tệ, cộng thêm Uy Viễn hầu phủ tứ thiếu gia Lý Kế Nghiêu lại là con vợ cả, hơn nữa lớn như vậy cũng không có truyền ra tin đồn không tốt nào cả, làm cho người ta kính phục chính là, hắn cũng khôngbởi vì xuất thân cao quý mà kiềm chế thân phận, tùy gia tộc an bài, chính mình còn nỗ lực đọc sách vừa mới thi cái nhị giáp tiến sĩ, đây chính là con cháu thế gia cũng sánh ngang cùng quý tộc, rất nhiều vị phu nhân rất muốn chọn làm hiền tế!
Chỉ là, khi đó hai công tử Điền gia chưa làm quan lớn, cũng không phải là đối tượng thông gia với hầu phủ, Uy Viễn hầu phủ sao có thể đột nhiên lại đến Điền gia cầu thân như vậy? Điền gia do dự mãi, nhìn Lý Kế Nghiêu phấn đấu tiến tới lại lễ nghĩa, cuối cùng vẫn là chấp nhận việc hôn nhân này.
Nhưng mà, sau khi chấp nhận hôn sự này, mới biết vì sao Uy Viễn hầu phủ lại tới cầu hôn, nguyên nhân là do vị tứ công tử kia, việc hôn nhân là chính hắn tự mình cầu. Nguyên lai là một lần trong cung tổ chức yến hội, Lý Kế Nghiêu không cẩn thận nhìn trúng Điền tiểu thư nọ, nhất kiến chung tình, trở về lập tức năn nỉ mẫu thân đi cầu hôn làm cho bảo bối của họ cứ như vậy bị mang đi.
Khi biết này tin tức, hai vị huynh trưởng Điền gia chỉ có một ý nghĩ: Trẻ con! Trong cung yến hội mặc dù gọi là thân cận, nhưng cũng không muốn ngươi tùy tiện ngắm loạn muội muội nhà người khác a? Kỳ thực Lý Kế Nghiêu đầu của ngươi đọc sách đọc đến ngốc đi sao?
Kỳ thực Lý Kế Nghiêu cũng không phải là đọc sách đọc đến ngốc, mà là hắn gặp mối tình đầu, hơn nữa muốn đánh vỡ lời nguyền "Mối tình đầu đều là không có kết quả tốt", cộng thêm hắn lại là đích tử nhỏnhất của lão phu nhân Uy Viễn hầu, từ nhỏ chính là lớn lên bằng tình thương của mẫu thân cùng hai bào huynh, bất tri bất giác nuôi dưỡng thành một đứa trẻ bất nam bất nữ.
Mặc dù hoài nghi Lý Kế Nghiêu đầu đọc sách đọc đến ngốc, thế nhưng hôn nhân đã định, cũng không có cách nào, qua năm, Điền tiểu thư vẫn xuất giá.
Sau khi Điền thị gả đến Uy Viễn hầu phủ, Lý Kế Nghiêu cùng Điền thị trãi qua đoạn thời gian phu thê ân ái, đáng tiếc ngày vui thật ngắn ngủi, Điền thị sau khi sinh hạ lần đầu tiên liền bệnh mãi không dứt, nữ nhi vừa qua tháng liền tạ thế, để lại trượng phu ôm nữ nhi vừa tròn tháng đau khổ khôn nguôi.
Hai vị huynh trưởng biết được muội muội qua đời, cũng thập phần bi thống, nhưng là khó thông cảm chuyện này như vậy, dù sao nữ nhân sinh nở giống như đi quỷ môn quan một lần, có rất nhiều trường hợp như vậy. Điền gia sau cơn đau buồn, bắt đầu lo lắng, Lý Kế Nghiêu còn chưa tới hai mươi, lúc ấy là độ tuổi trẻ trung nhất của nam nhân, lúc này thê tử mất đi, lại không có nhi tử, tuyệt đối muốn lại tục huyền, đến lúc đó kế mẫu vào cửa, nhi nữ của thê tử đã mất phải làm sao? Tục ngữ nói có kế mẫu ắt có kế phụ, vong thê để lại là khuê nữ, đây không phải là kế mẫu sẽ dùng hêt tất cẩ thủ đoạn để diệt trừ tận gốc tai họa sao?
Ngay lúc Điền gia rất lo lắng cho nữ nhi muội muội lưu lại, bọn họ vừa qua tuổi cập kê nhưng cũng chưa hẳn đã trưởng thành, muội phu (em rể) lại dùng hành động nói cho bọn họ biết hắn đối với mối tình đầu rất cố chấp cố chấp, phát huy hết tất cả tính cách hung hãn của mình, ôm nữ nhi thề, hắn kiếp này khôngbao giờ tục huyền, Điền thị chính là thê tử duy nhất của hắn, A Bảo là nữ nhi duy nhất!
Lúc đó nghe thấy hắn ở trước bài vị của Điền thị mà phát thệ, Uy Viễn Hầu lão phu nhânlập tức bất tỉnh, những người còn lại dùng ánh mắt nhìn hắn như nhìn một tên ngốc. Cho tới bây giờ chỉ nghe nói là nữ nhân vì trượng phu qua đời mà thủ tiết, cũng chưa nghe qua nam nhân thủ tiết vì thê tử, đây là hắn muốn gây chuyện sao?
Sau đó, Lý Kế Nghiêu xác thực dùng hành động biểu đạt quyết tâm của hắn, một năm sau đó, hắn liền bỏ ngoài tai tất cả sự phản đối trực tiếp chạy đi tòng quân, đem lời lão phu nhân nhắc đi nhắc lại với hắn nên tục tìm một nữ nhân mà tục huyền lại phía sau, hơn nữa đáp lại lời lão phu nhân, là nếu lại ép buộc hắn, cả đời này sẽ ở mãi biên ải không quay về. Mặc dù nhi tử là một đứa tính tình quái khí lại thêm phần bất hiếu, nhưng lão phu nhân quả thật không dám ép buộc hắn, thậm chí chỉ hi vọng hắn sẽ suy nghĩ lại cẩn thận, sẽ không chịu nỗi hoàn cảnh khốc liệt nơi biên ải mà quay về.
Mà lần ra đi này của Lý Kế Nghiêu, đó là mười sáu năm, thật làm cho người ta muốn ngất đi mà, hắn có tiềm chất tướng quân, không có dựa vào gia tộc, dựa vào quan hệ, chính mình vươn đến vị trí bây giờ, cũng tiện thể trùng chấn phủ Uy Viễn hầu.
Mười sáu năm, Dương Quá và Tiểu Long Nữ đều gặp lại, thế nhưng Lý Kế Nghiêu vẫn là một đứa trẻ mạnh mẽ, tiếp tục ngây ngốc không trở về kinh, mẫu thân hắn liên tục đưa nữ nhân đến làm thị thiếp thong phòng hầu hạ hắn, nhưng lại bị hắn trực tiếp đá bay trở về, hắn vì vong thê mà thủ thân, nào có để ý tới tới mấy người quái quỷ đó? Sau đó xoay người tiếp tục ở biên cảnh tung tăng.
Lão phu nhân tức giận đến gần
chết, những năm gần đây không biết ở sau lưng mắng bao nhiêu câu nghiệp chướng, mắng qua nắng lại muốn hắn vì người thân mà lo lắng. Trái lại là nông dân, nhìn thấy muội phu có thể làm đến độ này, trái lại có chút vô lo, cũng hết sức kính trọng muội phu này, đối với chất nữ mẫu thân mất đi cha không bên cạnh vô cùng thương tiếc.
Đại cữu Điền Văn Nho sau khi biết cháu gái trở về, liền bảo thê tử chuẩn bị, ông cũng nhận được thư tín của muội phu (em rể), trong thư có ý nhờ ông để mắt đến chuyện chung thân đại sự của chất nữ. Đương nhiên, dù cho không có Lý Kế Nghiêu nhờ vả, thì chuyện đại sự của chất nữ duy nhất này ông cũng sắp xếp thỏa đáng.
A Bảo xuống xe trước cổng nông trang, ống tay áo bay bay, theo sự hướng dẫn của một lão ma ma đi vào trong viện.
Hôm nay A Bảo đến, đại cữu cữu Điền Văn Nho hôm nay trùng hợp là hưu mộc nên ở nhà, nhìn thấy A Bảo đương nhiên là kích động vạn phần, nhìn chất nữ đã trưởng thành,khuôn mặt cùng muội muội bảy phần giống nhau, Điền Văn Nho đột nhiên hiểu ra Lý Kế Nghiêu vẫn chưa tái giá, vẫn có nữ nhi của mình giống với thê tử quá cố bên cạnh nhắc nhở tình cảm sâu nặng giữa hắn và thê tử, không phải làm hắn thời khắc nhớ kỹ lời thề, nên không còn tâm tư nghĩ đến chuyện tái giá?
A Bảo hành lễ cùng đại cữu cữu và đại cữu mẫu, lại cùng chào hỏi nhị biểu ca Điền Vũ Nam và tiểu biểu muội Điền Vũ Thi. Về phần đại biểu ca Điền Vũ Cầu, A Bảo biết hắn lúc này cũng đã nhậm chức bên ngoài, đại biểu tẩu và hai cháu đều đi theo, chỉ là không thấy ngoại tổ mẫu, không khỏi có chút kỳ quái hỏi: "Sao không thấy ngoại tổ mẫu đâu?"
"Ngoại tổ mẫu con đã về Giang Lăng tham gia hôn sự của biểu cữu Công Tôn Tử rồi." Đại cữu mẫu đáp: "Bà bà con nói một đời ở kinh thành chán chê rồi, trùng hợp lão gia có hỉ sự, liền đi dự."
A Bảo cười nói: "Đúng là hỉ sự. Chỉ tiếc hiện tại không thấy được ngoại tổ mẫu, trong lòng thập phần nhớ rất nhớ bà bà."
"Chớ vội, qua hai tháng nữa bà bà sẽ trở về."
A Bảo trong lòng đúng là thất vọng, cảm giác ngoại tổ mẫu không có ở đây, cữu cữu trái lại làm cho nàng có chút không được tự nhiên, đặc biệt biểu muội Điền Vũ Thi cặp mắt tựa như kiếm nhìn nàng, khôngnghĩ tới mới mà năm mà đã như vậy.
nói đến nàng và biểu muội không có thù hận gì, muốn nói có cừu oán đó là ngoại tổ mẫu thương nàng so nhiều hơn so với tôn nữ của mình. Đại cữu cữu Điền Văn Nho hai nam một nữ, tiểu cữu cữu Điền Văn Bânmột nam hai nữ, trong đó Điền Vũ Thi là biểu muội nhỏ nhất, năm nay vừa tuổi cập kê, hai vị biểu muội khác đã lập gia đình, tuổi của hai nàng này cũng khá lớn, sớm đã hiểu rỏ sự thiên vị của Tổ mẫu dành cho nàng chỉ có biểu muội này là trong lòng bất bình đối với A Bảo luôn là ánh mắt khác thường.
trên thế giới có thể có bao nhiêu biểu muội muốn người khác chán ghét! Những lời này vô luận là nói A bảo hay nàng ta cũng đều được.
Nhị biểu ca Điền Vũ Nam sau khi cùng A Bảo chào hỏi, vẫn có chút kinh ngạc nhìn nhìn biểu muội thanh lệ văn nhã, rất khó đem ra so sánh, biểu muội văn nhã này cùng với tiểu cô nương hung tàn năm đó, mặc dù nói khi đó hắn chẳng qua là xả bím tóc của nàng mà thôi, nào biết nàng nhỏ như vậy thế nhưng trực tiếp nắm tay hắn mà quật ngã.
Điền Vũ Nam nhớ tới lời mẫu thân không cẩn thận nói ra, vội vàng thu hồi ánh mắt, rất nhanh liền bỏ chạy về thư phòng đọc sách, ngay cả ngắm nàng một cái cũng không có.
Ngoại tổ mẫu không có ở đây, A Bảo ở nhà cữu cữu cũng đã đến giờ trưa, cùng dùng bữa trưa xong, liền cáo từ ly khai, nếu không là nàng đã ở lại đây thêm vài ngày
Chờ A Bảo sau khi rời đi, Điền Văn Nho nhìn tiểu nhi tử nhà mình, nghĩ đến việc hôn nhân của A Bảo, trong lòng liền xao động. Hai nhi tử nhà mình đều không tệ, Trưởng tử Điền Vũ Cầu đã nạp thê, có thểkhông đề cập tới, nhị tử hiện tuổi cũng có thể nói tới, mặc dù chưa xuất sĩ, nhưng cũng là cử nhân, cùng A Bảo trái lại xứng đôi. Hơn nữa bọn họ biểu ca biểu muội, lại là thân cữu gia(bà con cô cậu), A Bảo gả qua đây có hắn che chở cũng sẽ không thiệt thòi.
Điền Văn Nho càng nghĩ càng cảm thấy không được, bèn nói chuyện cùng thê tử Trần thị, Trần thị trong lòng sớm có dự cảm, cũng không kinh ngạc, chỉ nói: "A Bảo là ta nhìn lớn lên, ta cũng thích đứa nhỏ này, chỉ là A Bảo là thiên kim phủ Uy Viễn hầu, mặt trên còn có tổ mẫu phụ thân, sợ rằng hôn sự của nàng lão phu nhân tự có chủ ý thôi."
Điền Văn Nho nghe xong, cũng hơi có chút thất vọng, nói: "Mặc dù ta hi vọng A Bảo thật tốt, thế nhưng bất quá còn có Uy Viễn Hầu lão phu nhân, nàng không lo cũng không sao."
Trần thị cười cười, không đáp lời này, A Bảo là huyết mạch duy nhất của bào muội trượng phu nhà bà, nếu là chất nữ, đương nhiên nàng cũng thương, thế nhưng nếu muốn làm con dâu —— quên đi, cô nương hung tàn bậc này, nhi tử cưới nàng còn có thể chấn phu cương sao? Có thể giống như lúc bé, đè nhi tử mình ra đánh?
không được, này quá hung tàn, vẫn là nên nhanh chóng chặt đứt suy nghĩ của trượng phu thì hơn!