Editor: Mai Tuyết Vân
". . . . . . Phụ thân hỏi con lần cuối cùng, thật sự con lại dễ dàng tha thứ cho nữ nhân khác mà không tha thứ cho muội muội ruột của con sao? Còn vì thế mà muốn đuổi cả phụ mẫu thân sinh của con ra ngoài, con không sợ bị trời đánh à? Hừ, có phải con cho rằng mình đã đủ lông đủ cánh cứng cáp rồi phảikhông, nên phụ thân hết cách với con ư? Nói thât cho con biết, trong ly rượu thỉnh tội của muội muội mà con vừa mới uống, đã bị phụ thân hạ độc rồi. Còn hài tử trong bụng muội muội con vẫn còn ở đấy, mẫu thân con vốn không hề mang thuốc sảy thai đến cho nó uống, con ngu ngốc nhưng phụ mẫu của con không hề ngu ngốc! Ngày hôm nay, con đồng ý để muội muội con bước vào Thôi gia thì tốt, không đồng ý cũng phải đồng ý. Nếu không côn chỉ còn cách chờ độc phát tác rồi bỏ mình mà thôi, đừng mở tưởng rằng phụ thân sẽ cho con thuốc giải độc!"
Dưới ánh nến mờ, một nam nhân tuổi chừng năm mươi, thân hình béo mập vô cùng không tương xứng với bộ trường sam bằng tơ lụa mặc trên người. Làm cho người khác cảm thấy bộ y phục kia là do ông ta mượn của kẻ khác mặc để đến đây hung dữ tra hỏi.
Thẩm Lương nửa quỳ nửa nằm trên mặt đất, mặc dù không thể cử động, nhưng ánh mắt nhìn về phía ông ta lại sắc lạnh như một thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, không thể lạnh hơn được nữa. “Thế này mới là vong ân phụ nghĩa, muội muội thật vô sĩ không ai bằng, còn phụ mẫu ích vì lòng riêng thấy lợi là ham. Cho dù là bị ông trời đánh, mặc kệ có bị phát độc mà chết, ta cũng không muốn ở cùng với các người dưới một mái nhà! Các người cút đi cho ta, lập tức đi ngay, từ nay về sau cũng không được bước chân vào cửa nhà ta một bước. Nếu không đừng trách ta không khách sáo, sẽ đi báo quan rằng các người tự ý xông vào nhà người khác đấy!"
Muội muội ruột thịt sao? Phụ mẫu thân sinh ư? Hừ!
Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Lương lướt qua ông ta, đây cũng chính là bộ mặt thật xấu xa hám lợi của người mà nàng goi là phụ thân, Thẩm Thiêm Tài. Ánh mắt lại lướt đến người bên cạnh, kẻ mà nàng gọi là mẫu thân, Đỗ thị có chút xấu hổ và chột dạ, còn không dánh nhìn thẳng vào nàng. Cuối cùng, ánh mắt của nàng mới chuyển về phía người đang quỳ trên đất, nhìn khuôn mặt này còn có nét trẻ con, cũng không hơn mười bốn mười lăm tuổi là bao. Y phục màu trắng mặc trên người, cài vài cây trâm bạc trên tóc, người thiếu nữ trông rất điềm đạm đáng yêu.
Người con gái này, nói là ít thì cũng có đến năm phần giống nàng, không phải ai khác chính là muội muội cùng phụ mẫu với nàng. Trong người nàng ta cũng chảy dòng máu như nàng, mà nàng lại rất yêu thương muội muội. Không tiếc của, bỏ ra rất nhiều tiền mời danh sư về dạy cho nàng ta đọc sách viết chữ, cầm kỳ thi họa. Một lòng muốn nuôi dưỡng muội muội thành một tiểu thư khuê các, để nàng ta có thể gả cho một người tốt. Không cần phải sống khổ cực như nàng năm xưa như vậy,muội muội duy nhất của nàng, Thẩm Băng!
Chỉ mới trong một ngày, Thẩm Lương còn cảm thấy mình vô cùng may mắn, coi như kiếp này nàng không hài tử, không có phúc làm mẫu thân. Nhưng trời cao đối đãi với nàng không tệ, bởi vì đã ban cho nàng một tri kỷ cũng chính là muội muội tốt này của nàng. Nhưng sao ông trời lại lập tức giáng cho nàng một bạt tai như vậy, làm cho nàng biết rằng, rốt cuộc nàng đã sai hết rồi!
Bị Thẩm Lương nhìn chằm chằm như vậy, khuôn mặt vốn trắng bệch vì chột dạ, Thẩm Băng đã run rẩy nay càng run rẩy dữ dội hơn. Rất lâu sau mới nghẹn ngào sợ hãi nói: “Tỷ tỷ, muội thật sự biết sai rồi. . . Muội không nên có tình cảm quá phận với tỷ phu, cũng không nên quá phép như vậy, khi chưa được tỷ đồng ý lại càng không nên cùng với tỷ phu. . . Dù là nói thế nào, thì ngàn vại sai lầm đều là lỗi của muội, tỷ tỷ đối xử với muội như vậy là ân trọng như núi, mà muội lại đối xử với tỷ như vậy, thật sự xin lỗi tỷ. . . Muội thật sự biết sai rồi, từ trước đến giờ tỷ luôn yêu thương muội nhất, cầu xin tỷ tỷ hãy tha thứ cho muội lần này thôi, chấp nhận lời phụ thân. Nếu không thật sự tỷ tỷ sẽ mất mạng. . . Muội xin đảm bảo sau khi vào sẽ không bao giờ đòi hỏi gì với tỷ tỷ, nhất định cũng sẽ không bao giờ phân tranh với tỷ, mọi việc đều nghe theo lời tỷ tỷ, sẽ là như vậy. . .Cầu xin tỷ hãy gật đầu đồng ý với phụ thân đi, bằng không nếu tỷ không đồng ý, có thể sẽ. . ."
Cái gì gọi là ‘không nên có tình cảm quá phận với tỷ phu, cũng không nên quá phép như vậy’? Cái gì còn gọi là ‘khi chưa được tỷ đồng ý lại càng không nên cùng với tỷ phu. . . ’?
Tai nghe những lời Thẩm Băng nói, Thẩm Lương không nhịn được mà cười lạnh. Nơi đáy mắt đong đầy bi thương và sự giễu cợt, đây là Thẩm Băng đã biết sai rồi sao, thái độ thành tâm nhậ lỗi đây ư? Hay là nàng ta vẫn cho rằng nàng chưa từng nghiêm túc đọc sách viết chữ, giống như trước khi gả vào Thôi gia, ngay cả tên họ nàng cũng không biết viết ư, cũng không nghĩ nàng biết “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ”* có nghĩa là gì ư?
*Phát hồ tình, chỉ hồ lễ : Ý nói có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa
Nếu nàng sớm biết sẽ có một nàng ta sẽ cướp mất trượng phu của mình, còn ở sau lưng nàng mang thai hài tử của trượng phu. Làm cho nàng biết được cảm giác khi bị muội muội ruột thịt và người đầu gối tay ấp cùng lúc phản bội. Cuối cùng sau khi xảy ra chuyện, kể cả phụ mẫu nàng cũng không từ thủ đoạn, thậm chí là hạ độc nàng để ép nàng nghênh đón nàng ta vào cửa. . . Thì ngày đó dù quả thật nàng ta có bệnh chết trước mặt nàng, Thẩm Lương cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái!
Chỉ tiếc, không có nhiều chữ ‘nếu’ như vậy, nàng giúp người lại hại chính mình, cuối cùng còn bị con sói mình tốt bụng cứu giúp quay lại cắn nàng một cái!
Nàng tiếp tục nhìn chằm chằm Thẩm Băng không hề chớp mắt. Thẩm Lương nghe thấy chính mình lạnh lùng hỏi từng chữ: “Có phải muội cho rằng tỷ chưa từng nghiêm túc đọc sách, cho nên cũng không biết ‘phát hồ tình, chỉ hồ lễ’’ có nghĩa gì sao? Tỷ bỏ ra một số tiền lớn mời danh sư dạy muội đọc sách viết chữ, là muốn dạy dỗ muội thành một tiểu thư khuê các. Để tương lai có thể gả cho một người tốt, không cần phải sống khổ cực như tỷ năm xưa. Chứ không phải để muội dùng những thứ này quyến rũ tỷ phu, muội không cần giả vờ trước mặt tỷ, cũng không cần làm bẩn lời dạy của Thánh nhân, cũng đừng làm dơ lỗ tai của tỷ!’’
Đúng vậy, nàng chưa bao giờ nghiêm chỉnh đọc sách, trước khi gả vào Thôi gia, ngay cả tên họ của mình nàng cũng không biết viết. Nhưng bảy năm qua, vì việc buôn bán bị hạ nhân che giấu và các đối thủ cạnh tranh, hơn nữa gần đây ngài trượng