Độc Thiếp

Chương 101: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Oan uổng? Bị người sai khiến?

Không lẽ trong này còn có ẩn tình? Ngoại trừ những người không liên can, tất cả mọi người còn lại đều nổi lên biểu hiện hứng thú, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Lý Tam và Hách Liên Hề.

“Thả hắn ra.” Hách Liên Hề cúi đầu suy tư một lúc liền phất tay cho thả Lý Tam, lại hỏi: “Oan uổng? Tại sao lại oan uổng? Là ai sai khiến ngươi?”

“Tiểu nhân…”

“Ngũ điện hạ.” Lý Tam vừa muốn mở miệng Cao Viễn đã vội vàng cướp lời: “Tặc nhân này ăn nói bậy bạ, tâm tư gian xảo, lúc nãy ngay cả Không Kiến đại sư cũng dám mắng, xin điện hạ đừng tin lời hắn.”

Ánh mắt Hách Liên Hề lóe lên, sâu sắc liếc nhìn Cao Viễn một cái, Cao Viễn run rẩy trong lòng, tự biết đã lỡ lời.

“Không, không, điện hạ, tiểu nhân không dám nói bậy, tiểu nhân tự biết mình đã phạm lỗi, nhưng đúng là tiểu nhân bị người ta sai khiến, cầu điện hạ cho tiểu nhân một con đường sống.” Lý Tam vội nói, không còn hai cái răng cửa nên lời nói ra có chút khó nghe.

Đại thái thái âm thần liếc mắt ra hiệu với Cao Viễn, nhưng Cao Viễn thấy Hách Liên Hề không tỏ thái độ gì nên cũng không dám nhiều lời, chỉ âm thầm cúi đầu như đang suy nghĩ.

Trong lòng Đại thái thái tức giận, nhân lúc chưa ai lên tiếng thì mở miệng: “Không dám nói bậy? Tên vô lại như ngươi làm bẩn một tiểu thư của Cao phủ ta, còn nói bị người sai khiến, không lẽ không phải là nói bậy sao? Bây giờ Ngũ điện hạ muốn chủ trì công đạo, xử ngươi tội chết, ngươi không thành thật nhận lỗi còn dám kêu oan? Đúng là tội thêm một bậc.”

“Ta…” Lý Tam không ngờ, một phụ nhân nhìn có vẻ đoan trang hiền lành lại nói ra những lời bức hắn vào chỗ chết.

Hách Liên Hề nhìn Đại thái thái, nở nụ cười tà dị: “Cao phu nhân nói rất có lý.” Nói xong lại lạnh lùng nhìn Lý Tam: “Tặc nhân to gan, ngươi nghe cho rõ đây, nếu ngươi kêu oan thì bản vương sẽ cho ngươi cơ hội minh oan, nếu ngươi nói thật, bản vương sẽ cân nhắc việc xử phạt ngươi, nếu ngươi không biết hối cải, ăn nói bậy bạ, chết đến nơi còn dám vu oan hãm hại người khác, thì bản vương cũng không ngại tự tay xử ngươi.”

Đáy mắt nổi lên ý cười hung ác, giống như một thanh đao lóe sáng cắt từng vết lên da thịt người ta, đau đớn vô cùng.

Lý Tam nuốt từng ngụm nước bọt, dùng sức kềm chế run sợ, quỳ xuống trước mặt Hách Liên Hề run rẩy nói: “Tiểu nhân có lừa ai cũng không dám lừa điện hạ ngài, tiểu nhân nói thật, xin điện hạ minh giám.”

“Được, vậy ngươi nói thử xem, ngươi bị oan thế nào? Lại là ai sai khiến ngươi?” Hách Liên Hề sau xa hỏi, ánh mắt tàn ác quét qua từng người đứng ở đây, cho dù có vài người không liên quan gì đến chuyện này, nhưng đụng phải ánh mắt của hắn đều có cảm giác sợ hãi, cúi thấp đầu không dám đối diện.

Trong lúc đó, Dung ma ma đang đỡ Đại thái thái là sợ nhất, lúc Hách Liên Hề xuất hiện bà đã có dự cảm không tốt, giờ khắc này nghe Hách Liên Hề muốn biết rõ chân tướng, sắc mặt của bà đã xám như tro tàn, cảm giác chết chóc bao trùm lấy bà.

Khi Đại thái thái cúi mắt xuống lại liếc Dung ma ma một cái hung dữ, đồng thời ngón tay âm thầm bấm vào cổ tay Dung ma ma một cái.

“Tiểu nhân tên là Lý Nguyên, là nhân sĩ kinh thành, vì xếp thứ ba trong gia đình nên còn được gọi là Lý Tam.” Lý Tam quỳ xuống, trước tiên giới thiệu tổ tông nhà mình ra, may mà Hách Liên Hề không vội, hắn nhàn nhã ngồi đó lắng nghe, hai bên có hai tì nữ xinh đẹp đứng hầu, một người dâng trà, một người đấm vai, hình ảnh kia khiến người ta muốn nhìn lại không dám nhìn, bộ dáng hắn không có vẻ gì là đang thẩm án cả.

Lý Tam vừa nói vừa lén nhìn phản ứng của Hách Liên Hề, thấy hắn không nổi nóng hay lộ vẻ hung ác thì tâm tư mới thả lỏng được một chút, lại tiếp
tục kể: “Một lần ở ngoài chợ, tiểu nhân quen biết với Dung ma ma của Cao phủ, nghe nói bà ta là tâm phúc của Cao phu nhân nên mới để ý, sau đó mới bí mật qua lại với bà ta. Chuyện lần này cũng là do bà ta xui khiến tiểu nhân làm, nói là sau khi thành công thì tiểu nhân sẽ được ba ngàn lượng bạc, tiểu nhân…”

“Không, ngươi nói bậy, nói bậy.” Dung ma ma nghe vậy thì đứt cả ruột gan, không chỉ là sợ mà còn hận Lý Tam, nếu không phải tại nam nhân đáng chết này, bà làm sao ra nông nỗi như hiện giờ chứ?

Bây giờ, quỷ chết tiệt này sắp chết cũng không chịu nhớ đến cái tốt của bà, muốn kéo bà chết theo, bà hận đến không thể xét nát hắn ra.

“Không không.” Lý Tam vội vàng phủ nhận, còn không ngừng dập đầu: “Điện hạ minh giám, tiểu nhân nói là sự thật, điện hạ nghĩ đi, nếu không phải bà ta báo là nữ quyến Cao gia sẽ đến Phổ Tế tự dâng hương tạ lễ, làm sao tiểu nhân lại đến? Còn mấy cái cửa nhỏ ban đêm đều được khóa lại, nếu không có người tiếp ứng làm sao tiểu nhân vào được?”

“Lý Tam.” Dung ma ma buông Đại thái thái ra, muốn đánh Lý Tam một cái, nhưng bà còn chưa bước đi, trước mặt liền trúng một cái tát thật mạnh, khiến quai hàm bà sưng lên, đầu choáng váng.

“Ngươi là kẻ ăn cháo đá bát.” Đại thái thái thu tay về, hung tợn trừng mắt nhìn Dung ma ma: “Thì ra là ngươi? Là ngươi dẫn người ngoài vào chùa hại Bình Nhi mất đi trong sạch, hại bổn phu nhân bị người ta chửi bới, hại Cao gia mất hết thể diện, càng hại Không Kiến đại sư và Phổ Tế tự bị người ta lên án, ngươi…”

“Phu nhân.” Nửa bên má Dung ma ma sưng đỏ nhưng bà không thấy đau, trong lòng chỉ có vô hạn bi thương, còn có một cảm giác giải thoát khó diễn tả được. Bà đã sớm biết mình sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ đến nhanh như thế, chân thực như thế.

“Ngươi đừng gọi ta là phu nhân, uổng cho ta đối xử với ngươi không tệ, vì ngươi là người theo ta từ nhà mẹ đẻ nên ta đặc biệt coi trọng ngươi, không ngờ ngươi ở sau lưng ta làm ra chuyện thương thiên hại lý này.” Đại thái thái tỏ vẻ đau lòng vô cùng.

Vì lúc nãy mạnh tay, phần eo lại còn đau mà không được người nâng đỡ, cả người Đại thái thái lảo đảo ngã sang một bên, sau đó trong đôi mắt như giếng cạn lăn ra hai dòng lệ, bà thêm thảm thở dài: “Lão gia, đều do thiếp không đúng, nếu thiếp có thể sớm nhìn ra con rắn độc bên cạnh mình thế này cũng không để Nhị cô nương xảy ra chuyện như vậy. Lão gia, thiếp có lỗi với người, với Cao gia, với Nhị cô nương, thiếp không còn gì để nói nữa, lão gia muốn trách phạt thì cứ trách phạt thiếp đi. Ngoài ra…”

Có lẽ là do quá bi thương, Đại thái thái cũng không màng thể diện mà đưa tay áo lên lau lệ: “Ngũ điện hạ, chuyện hôm nay là do dân phụ quản giáo không nghiêm, không biết nhìn người, dân phụ khẩu cầu điện hạ cũng trị tội dân phụ đi.”

“Ồ…”

Không ngờ chuyện là như vậy? Các khách hành hương không khỏi thổn thức một trận.

“Phu nhân.” Lý Bích Như đi tới đỡ lấy Đại thái thái, ôn nhu nói: “Phu nhân không sao chứ? Nô tì đỡ người ngồi xuống trước.”

Đại thái thái lắc đầu một cái: “Có điện hạ ở đây, sao dân phụ có thể ngồi. Điện hạ, dân phụ thỉnh tội.”

Mi mắt Hách Liên Hề khép hờ, trầm thấp nở nụ cười: “Phu nhân… lời này sai 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện