Nam Huyền Dạ mặt dày xoa xoa eo nhỏ mềm mại, ánh mắt bắt đầu chuyển xuống khe ngực đầy đặn sau làn váy cô. Thời Ninh biết được lấy tay che đi, mắng anh
"Mặt dày."
Anh không tức giận mà còn ôm cô chặt hơn
"Đúng vậy, đối với em thì mặt anh còn có thể dày hơn nữa không thành vấn đề."
Cô không nói nữa, nói gì cũng không lại anh, má hồng lại khẽ phồng lên thể hiện cảm xúc bất mãn, anh nhìn thấy lại càng yêu hơn.
Nam Huyền Dạ cười cưng chiều ôm eo cô trở ra ngoài, bấy giờ mới để ý trong lúc bọn họ thân mật thì mọi người đã về hết, sân khấu vắng tanh, mà anh và cô lại ngồi ở trên cao tách biệt.
Vừa đi anh vừa không ngừng ghé sát mặt trêu cô, Thời Ninh chỉ biết mắng anh "mặt dày, mặt dày", Nam Huyền Dạ cười càng vui vẻ, vốn từ của cô kém quá, chỉ biết nói anh là mặt dày.
Hai người nhìn từ xa chẳng khác nào một cặp tình nhân đang yêu đương mặn nồng, lúc đi ra ngoài bỗng nhiên gặp một cô bé con đang khóc, Thời Ninh bèn chạy đến hỏi han cô bé, Nam Huyền Dạ cười cười để mắt tới cô, Hoắc Lãnh nhân cơ hội báo cáo với anh.
"Bé con, sao em lại khóc?"
"Em bị lạc mất mẹ..."
Cô bé chỉ khoảng hai tuổi, tóc được tết lại rất đáng yêu. Sau lưng lại đeo một cái cặp hình con gấu to gần bằng người.
"Bé con, vậy mẹ em trông như thế nào?Chị giúp em tìm mẹ."
Cô bé miêu tả lại mẹ của mình, Thời Ninh cảm thấy chiếc cặp trông quá khổ nên cầm giúp.
"Chị ơi, cảm ơn chị."
Thời Ninh xoa đầu cô bé, định dắt lại gần Nam Huyền Dạ thì cô bé lại vùng tay ra khỏi tay cô rồi chạy đi.
"Bé con!"
Cô lớn tiếng gọi, nhưng cô bé đã chạy mất hút ở cái ngã rẽ, hay là con bé sợ Nam Huyền Dạ?
Anh lúc này cũng đi đến bên cạnh cô, hỏi
"Sao thế em?"
"Có một cô bé lạc mất mẹ, tôi định dắt nó qua đây thì nó lại chạy đi mất."
Nam Huyền Dạ nhìn chiếc cặp con gấu trong tay cô. điện thoại trong túi áo anh bất ngờ reo vang
Số lạ?
Anh bắt máy, bên kia một giọng đàn ông méo mó biến dạng nói
"Nam Huyền Dạ, thích món quà của tôi không?"
"Quà?"
Anh cau mày, sau đó chợt nhanh như cắt giật lấy chiếc cặp trong tay cô, chạy như bay về phía chiếc Limousine, hét lên
"Tránh ra!"
Anh né nó vào bên trong xe, Hoắc Lãnh cùng mấy người đi bộ gần đó nghe thấy bèn giật mình lùi ra.
"Bùm!"
Một tiếng nổ lớn vang trời, khói và lửa bốc lên mù mịt, Nam Huyền Dạ ôm lấy cô che chắn. Thời Ninh sợ hãi nép mình vào trong lòng anh, trông thấy ngọn lửa như muốn nuốt chửng lấy cô. chỉ cần chậm vài giây là sẽ tan xác.
"Dạ..."
Cô nắm chặt lấy áo anh, trong đáy mắt anh còn ánh lên sự đáng sợ hơn cả ngọn lửa đang bốc cháy kia. Là kẻ nào đã muốn hãm hại Thời Ninh?!
"Đừng sợ, có anh đây..."
Anh áp mặt cô vào ngực của mình, không cho cô nhìn thêm nữa, Hoắc Lãnh đứng một bên nhanh chóng liên lạc với người của Nam gia, chưa đầy năm phút sau đã có