Nam Huyền Dạ đạt được mục đích, ôm eo cô cùng đi xuống, cả người cô cứng đờ, nụ cười trên môi anh lại càng rõ hơn, nhưng trong lòng lại có một cơn đau khẽ nhói lên bên ngực trái.
Đúng vậy.
Anh ép cô.
Thời Ninh đã quên anh là một người thế nào, chỉ cần thứ mà anh muốn thì anh nhất định phải đạt được.
Thời Kính Đình lúc này trong lòng cô vẫn nắm chặt bức tranh vẽ ban nãy, ánh mắt anh rơi vào tờ giấy đó bỗng chốc tối lại.
Thời Ninh ôm chặt con hơn, sợ anh sẽ làm gì con, bèn nhẹ giọng nói
"Trẻ con không biết gì, anh đừng trách nó."
"Tất nhiên rồi, anh thương con còn không hết mà."
Hai người lên xe, anh vẫn vòng tay ôm eo cô, hơi thở vương mùi bạc hà lành lạnh bên tai lại làm cô run lên.
Còn mùi hương ngọt ngào trên tóc cô lại làm dục vọng trong anh thức dậy.
"Bảo bối à, Tiểu Đình cũng đã hai tuổi, cần phải đi lớp mẫu giáo chứ nhỉ?"
"Không..."
Anh định chia cắt cô và con ư? Không được...
"Em yên tâm, sẽ luôn có người của anh bảo vệ cho con."
Anh thơm vào má cô một cái, đôi môi lưu luyến đặt trên gò má trắng mịn.
Giọng điệu của anh chắc chắn đã quyết định rồi, Thời Ninh lộ ra nét mặt hoảng hốt,tay nhỏ nắm lấy áo anh
"Đừng, Nam Huyền Dạ, đừng bắt tôi phải rời xa con..."
"Sao lại là rời xa, chỉ là đi mẫu giáo thôi mà."
Anh vuốt tóc cô đầy dịu dàng.
Nam Huyền Dạ phải thừa nhận một điều rằng con trai bây giờ chính là xiềng xích để cô mãi ở bên cạnh anh.
"Em còn nhớ lúc trước anh từng nói anh mong em sinh cho anh một đứa con chứ? Tiểu Đình chính là minh chứng cho tình yêu của chúng ta, cũng chính là sự liên kết bền chặt giữa anh và em cả đời này đấy."
Trái tim trong lồng ngực cô như rơi xuống vực thẳm, khi nhìn vào mắt anh cô biết mình không thể nào chống đối được nữa.
Nam Huyền Dạ đã thay đổi lắm rồi, anh còn tàn nhẫn và ép buộc cô hơn cả hai năm trước nữa.
Hai lần để cô đi mất là quá đủ rồi, cho dù phải giở bất cứ thủ đoạn nào thì anh cũng sẽ không buông tay cô ra đâu.
Anh biết rằng chỉ cần có Tiểu Đình thì cô sẽ không thể đi đâu được nữa, mà Tiểu Đình chính là điểm yếu của cô.
"Nam Huyền Dạ...xin anh đấy..."
Ánh mắt cô long lanh nhìn anh, cũng chính là lần đầu tiên cô cầu xin anh.
Một Thời Ninh luôn chống đối, luôn không chấp nhận anh giờ đây chỉ biết cầu xin anh vì con.
Trái tim anh lại nhói đau, nhưng bên ngoài nét mặt lại không thể hiện ra.
"Bảo bối, em nghĩ quá nhiều rồi đấy, chỉ là cho con đi mẫu giáo thôi mà, chỉ cần em còn ở bên anh thì anh sẽ không đưa con đi đâu xa cả."
Nắm tay bên áo anh đã run rẩy, cô quệt nước mắt không để con thấy, có điều giọt nước còn đọng trên hàng mi cô như giọt sương sớm, Nam Huyền Dạ lại dùng ngón tay lau nó đi.
Thời Ninh né tránh, anh lại nói
"Bảo bối, em thuận theo anh thì Tiểu Đình sẽ