Vòng tay của Nam Huyền Dạ, hơi ấm của anh, cả giọng nói đầy dịu dàng bên tai cô “bảo bối, anh là Nam Huyền Dạ, anh yêu em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em rồi…” giống như là nhát búa gõ thẳng vào trong lòng cô. Cảm xúc trong cô lúc đó rất hỗn loạn, rất sợ hãi, cũng rất hận người đàn ông này, đôi môi của anh ấm nóng đặt từng nụ hôn lên cơ thể cô, mồ hôi của anh với cô hòa cùng với nhau làm một, khoái cảm và cơn đau của lần đầu tiên cùng nhau trào lên. Thời Ninh rơi nước mắt, bắt đầu từ khi đó thì cánh cửa thế giới của cô đã đóng lại, chỉ còn lại duy nhất một mình người đàn ông này.
Nam Huyền Dạ.
Lần đầu tiên của cô Thời Ninh đã mong muốn dành cho người mà mình yêu thầm bấy lâu, là Ôn Hạo…nhưng đáng tiếc nó lại dành cho người đàn ông mà cô chỉ mới gặp lần đầu tiên, lại còn bị anh ta bắt đi.
Thời Ninh lúc đó đã quá sợ hãi mà khóc rất nhiều nhưng Nam Huyền Dạ lại âu yếm liếm từng giọt nước mắt đi cho cô, vừa hôn vừa gọi “bảo bối, bảo bối..”
“Đừng khóc, anh rất đau lòng.”
Anh ngừng động tác lại nhưng cô vẫn không ngừng khóc, Nam Huyền Dạ lại không biết dỗ dành con gái, chỉ có thể dùng nụ hôn của mình mà bày tỏ.
Anh đỡ cô ngồi dậy ngồi giữa đùi mình, vật ở bên trong vừa to vừa nóng ma xát với cô khiến cô bật ra tiếng rên rỉ, lọt vào tai của anh lại là thanh âm mềm mại, nũng nịu làm xương cốt anh bỗng chốc mềm nhũn.
“Bảo bối, anh yêu em…”
Nam Huyền Dạ lại hôn vào bờ môi anh đào đang hé mở ngọt ngào, lưỡi tiến sâu vào bên trong. Thời Ninh cau mày đẩy anh ra, trong đôi mắt long lanh vì nước mắt là sự uất ức tột cùng
“Tôi hận anh.”
Lần đầu tiên gặp cô, anh đã cưỡng ép bắt cô làm tình.
Lần đầu tiên gặp anh, cô đã nói rằng cô hận anh.
Giữa bọn họ ngay từ lúc bắt đầu đã là tình yêu xen lẫn hận thù chồng chất.
Nam Huyền Dạ nhìn vào đôi mắt cô, anh không bị câu nói của cô tác động mà ngược lại dòng máu chiếm hữu lại điên cuồng trào lên, mùi hương ngọt ngào từ cơ thể cô vấn vít xung quanh, cả hơi ấm đang bao bọc lấy anh. Nam Huyền Dạ đã cười mà nói
“Bảo bối, em hận anh cũng được nhưng em không thể nào khiến anh ngừng yêu em.”
“Em là bảo bối của riêng anh. Cả đời này.”
Anh nói xong, bên dưỡi bỗng thúc mạnh một cái, Thời Ninh kêu “A!” một tiếng, năm ngón tay bấu chặt vào cánh tay mạnh mẽ của anh, bàn tay anh đặt ở eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, bên môi dường như cười rất thỏa mãn.
Thời Ninh nhắm mắt không muốn phải tiếp nhận sự thật này, cô ước gì những chuyện xảy ra ngay lúc này chỉ là mơ mà thôi nhưng Nam Huyền Dạ ở bên dưới lại không ngừng luận động, bàn tay của anh như có lửa và đôi môi không ngừng âu yếm, vừa hôn vừa dỗ dành cô.
Ngày hôm đó chính là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh, còn ngày