Hạo Dương, cậu về được rồi đấy Nam Ân gằng giọng
Nam Thiếu, ngài ngài chưa về sao Y Mễ chỉnh lại áo váy đứng lên nói
Nam Ân tiến lại lấy chiếc áo vest khoác lên người Y Mễ vuốt vuốt lại mái tóc đã bị rối kia, ánh mắt tia qua dấu cắn trên đỏ ứa máu trên vai cô trong lòng nỗi lên đau xót tâm can ….
Tình huống gì đây, mặt trong như đã mà mặt ngoài còn e sao? Hạo Dương đứng đắn khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có mặt không chút gợn sống
Nhị Gia, ngài nên suy nghĩ sao để giải thích với công chúa bé bỏng của ngài đi ….
Sau này cũng đừng đến đây nữa.
Hãy cho tôi thấy lời nói của Nhị Gia có chút giá trị uy tín
Hạo Dương cầm điếu thuốc đang cháy chỉ về phía cô khẽ lạnh giọng nói: Là cô muốn cùng cậu ta chung một chỗ sao
Cậu ta ở đây còn ai khác nữa, Nam Ân nhíu mày: Cậu đang quá ích kỷ rồi đấy … Cậu sắp kết hôn, mà sao không chịu buông tha Y Mễ.
Vậy mà một hai là yêu Chu Yên?, đây là cách cậu yêu.
Im đi.
Chuyện của chúng tôi không đến phiên cậu xen vào.
Cậu thì hay lắm sao rình mò đàn bà của tôi? Cậu không ngại cô ta nằm dưới thân tôi bao năm qua sao?
Y Mễ thở một hơi run rẫy phát giận, vội vàng cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Nam Ân, đang nắm lấy bàn tay run rẫy của cô
Sao không đến phiên tôi, tôi thích cô ấy, tôi yêu cô ấy đủ để có thể quan tâm đến việc này.
Đàn bà nào của cậu? Đúng cậu có thể có cơ thể cô ấy, có thể có tình yêu trái tim của cô ấy, nhưng cậu có chắc nó sẽ ở mãi chỗ cậu hay không?
Nam Ân nói ra khiến Hạo Dương bất giác nhìn về Y Mễ một cảm giác như vật sở hửu của hắn lại sắp thuộc về người khác, hay hắn yêu Y Mễ.
Không hắn yêu Chu Yên …
Nam Ân tiếp tục nói nhìn về Y Mễ: Cậu nên về đi, bây giờ người của cậu chắc đang đau lòng lắm …
Y Mễ buông bàn tay đang nắm tay cô ra đi lại phía cữa: 2 ngài về cho tôi mệt muốn