Type: Thanh Hương
Lộ Thiếu Hành rất hiếm khi gặp những tình huống kiểu này, đàn ông và phụ nữ đánh nhau. Huống hồ anh không có thói quen lãng phí thời gian với những người mà anh không quan tâm.
Lộ Diệc Cảnh và Giang Trí Ngữ cãi nhau đã thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng tuyệt nhiên không có ai dự định can thiệp. Là đàn ông nên lúc xuống tay, Lộ Diệc Cảnh cũng không dùng hết sức. Giang Trí Ngữ thì khác, ra đủ chiêu trò để hạ gục đối phương. Trông vợ chồng học lúc này chẳng khác nào phường chợ búa. Giang Trí Ngữ tóc tai bù xù, Lộ Diệc Cảnh có mấy vết thương trên tay, trên cổ, mặt cũng có một vết, xem ra anh ta ưu tiên bảo vệ gương mặt của mình.
Lê Họa thấy bạn mình không chịu thiệt nên cũng an tâm hơn. Lộ Thiếu Hành đứng một bên hừ lạnh, Lộ Diệc Cảnh thật không biết xấu hổ mới đi hơn thua với phụ nữ. Anh càng nghĩ càng thấy nực cười, nếu cảnh tượng này bị quay phim chụp hình lại thì xác định ngày mai sẽ nhan nhản trên mặt báo. Hôn nhân giữa Giang Trí Ngữ và Lộ Diệc Cảnh là lợi ích của hai gia đình, hành vi lần này của họ nhất định sẽ ảnh hưởng tới danh dự cả hai bên. Hơn nữa, Giang Trí Ngữ còn là diễn viên nổi tiếng luôn được truyền thông săn đón.
Cuối cùng, Lộ Thiếu Hành không thể tiếp tục đứng nhìn, đành xông vào tách hai kẻ điên kia ra khỏi nhau. Anh không để ý đến Tô Tự, chỉ giữ lấy tay Lộ Diệc Cảnh. Có cơ hội tấn công, Tô Tự không do dự đấm Lộ Diệc Cảnh một cú thật đau. Một người điềm tĩnh như Lộ Thiếu Hành cũng thấy bất mãn vì hành động không biết điều này của Tô Tự. Lê Họa vội vàng kéo bạn mình ra, cô biết rõ lúc này Lộ Thiếu Hành sắp sửa nổi giận. Tô Tự không làm gì được nhưng miệng thì vẫn không ngừng mắng chửi Lộ Diệc Cảnh.
Lộ Diệc Cảnh vô cùng phẫn nộ, đời này anh ta chưa từng bị phụ nữ đánh thê thảm như vậy. Chuyện này đồn ra ngoài thìanh ta sao dám nhìn mặt ai nữa.
Lộ Thiếu Hành ra sức giữ Lộ Diệc Cảnh, “Có gì về nhà đóng cửa bảo nhau”. Gây chuyện ở đây còn ra cái thể thống gì!
Nãy giờ quan sát biểu hiện của em trai, Lộ Thiếu Hành cũng phần nào hiểu ra mọi chuyện. Chắc hẳn Lộ Diệc Cảnh đã biết được Tô Tự đang ở đây nên cố tình đến để bắt quả tang, thật không ngờ cậu em trai này cũng có tâm tư làm cái trò kia.
“Ai thèm về nhà với cô ta? Đầu óc em vẫn bình thường, không muốn tổn thọ sớm!” Lộ Diệc Cảnh lạnh lùng nói, thật không hiểu vì sao trước đây mình lại vô tư cưới cô ta về làm vợ.
Tô Tự cười mỉa mai: “Ai biết được đầu óc anh có vấn đề hay không? Đồ khốn, ai bảo anh dám động vào tôi? Đáng đời! Tôi phải hành hạ anh để anh tổn thọ, cho anh biết tôi lợi hại thế nào!”.
Lê Họa kéo tay Tô Tự lại.
Tô Tự quay sang hừ một tiếng với Lê Họa, còn chưa thèm tính sổ vì Lê Họa dám cấu kết với Lộ Thiếu Hành, không dám mở miệng nói hộ bạn bè một câu. Dù sao mọi sự cũng đã rồi, cũng nên thương lượng một chút nhỉ? Tô Tự quay sang nói nhỏ với Lê Họa: “Mặc kệ mình đi!”. Cả ngày hôm nay tâm trạng rất tệ, nếu không trút hết ra thì sẽ tức chết mất.
“Con người họ Giang kia! Ly hôn! Ngay lập tức!” Lộ Diệc Cảnh gầm lên.
“Anh muốn ly hôn, tôi càng không đồng ý! Tôi cứ thích xem người khác chịu khổ sở dằn vặt đấy, nhất là anh!” Tô Tự khoanh tay trước ngực, cười đắc ý.
Lộ Thiếu Hành nhìn Lê Hoạ, vẫn chưa hiểu câu nói vừa nãy của cô là ý gì, nhưng hiện giờ không có thời gian để hỏi cô cho rõ ràng, anh chỉ có thể lôi Lộ Diệc Cảnh rời khỏi đây trước. Lộ Diệc Cảnh vẫn sống chết không chịu, nhất định không thỏa hiệp.
Tô Tự đang định mở miệng châm chọc thì đã bị Lộ Thiếu Hành trừng mắt ngăn lại: “Đủ rồi đấy!”, sau đó anh quay sang Lê Họa, “Nhớ về sớm”.
Khi hai người đàn ông đã đi khỏi, Tô Tự còn với theo chửi thề một tiếng, sau đó cô nàng lập tức chĩa vào Lê Họa: “Hai người ở chung?”
Lê Họa im lặng, Tô Tự càng thêm tức giận, đẩy cô một cái: “Mình đang hỏi cậu đấy!”
“Cậu gây chuyện đủ chưa hả?” Lê Họa bắt đầu không nhịn được. Tâm trạng cô hôm nay cũng chẳng khá gì, từ sau khi gặp lại Trác Dực Đình, những điều anh nói khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều. Làm gì có người nào không biết tức giận, chẳng qua chưa bị ai chọc giận mà thôi. “Hôm nay cậu bị làm sao thế hả?” Hết uống rượu làm loạn rồi lại đánh nhau, nghĩ đến đã khiến người ta bực mình.
Thấy Lê Họa cáu, Tô Tự kéo tay áo cô nịnh nọt. Giữa người với người, thường thì ai giận dữ ác liệt hơn, người đó sẽ thắng.
Thấy Tô Tự giở trò làm bộ vô tội, Lê Họa cũng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ: “Sau này đừng như vậy nữa! Cậu đã hứa với mình rồi mà”. Phải sống thật tốt, nhìn về phía trước mà sống.
Tô Tự cười hì, lôi kéo Lê Họa về căn hộ của cô. Rõ ràng đã nghe thấy câu dặn về sớm của Lộ Thiếu Hành, nhưng Tô Tự vẫn không muốn để cho Lê Họa về đó.
Về đến nhà, Tô Tự
lập tức quẳng mọi chuyện vừa xảy ra sang một bên, giở trò làm nũng các kiểu với Lê Họa. Không muốn nói chuyện của mình thì chỉ có thể hỏi chuyện người khác.
“Sao qua lại với Lộ Thiếu Hành thế?”
“Thôi đi!” Lê Họa không có tâm trạng chuyện trò. Hai người nằm trên giường, Tô Tự ngáp dài: “Mình đã bảo đàn ông không có gì tốt đẹp mà. Hai chúng ta sống với nhau là được rồi, cậu lại không chịu tin”.
Lê Họa cũng giống Tô Tự không muốn nói chuyện của mình, đành cố tình lôi chuyện của bạn ra: “Cậu có tình cảm với Lộ Diệc Cảnh không?”
Tô Tự chỉ cười, không trả lời.
“Nếu không, sao lại để có thai được chứ?” Lê Họa thấp giọng nói.
Tô Tự tắt điện thoại, thờ ơ nói: “Vì sao tất cả đàn ông đều thích nó? Tại sao mọi người đềuyêu nó?”
Cô có gì không tốt? Có gì khiến người khác chán ghét?
Lộ Thiếu Hành lái xe đưa Lộ Diệc Cảnh về nhà, nghĩ đến việc người lớn trong nhà trông thấy bộ dạng này của cậu ta, chắc hẳn lại làm ầm lên.
Lộ Diệc Cảnh ngồi ghế lái phụ, cởi hai cúc áo trên cổ, vẻ mặt đầy bất mãn.
Xe chạy được một đoạn đường dài, Lộ Thiếu Hành để ý thấy em trai đã bình tĩnh lại, mới bắt đầu lên tiếng: “Nếu chú còn có ý nghĩ điên rồ nào thì cất kỹ trong lòng cho anh”. Ngay từ đầu tình nguyện kết hôn với Giang Trí Ngữ, thì dù kết quả thế nào cũng phải tự gánh chịu.
Lộ Diệc Cảnh nắm chặt tay, đấm xuống chỗ để đồ trước mặt.
“Em hối hận không được à!”
“Không được” Lộ Thiếu Hành không hề có ý định thấu hiểu, “ Nếu chú xảy ra chuyện gì thì cả nhà sẽ rất lo lắng. Còn nhỡ Giang Trí Ngữ xảy ra chuyện thì chú có bồi thường đằng trời, người ta gia thế như thế nào chú còn không rõ? Làm việc gì cũng nên suy nghĩ cho kỹ càng”.
Giang Trí Ngữ là độc tôn của nhà họ Giang, nếu cô có làm sao, nhà họ Giang tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nhà họ Lộ cũng sẽ không vì một Lộ Diệc Cảnh mà hy sinh quá nhiều. Nói thẳng ra là, Lộ Diệc Cảnh không “đáng giá” bằng người ta.
Phẫn nộ mà không được xả giận, Lộ Diệc Cảnh ngồi trong xe hết đấm lại đá. Lộ Thiếu Hành đột ngột quay sang đấm anh ta một cú.
“Chú cứ động một lần nữa thử xem!”
Lộ Diệc Cảnh chưa từng thấy anh trai cáu giận bao giờ, lúc này, quả nhiên bị dọa cho hú hồn.
Không thể đưa Lộ Diệc Cảnh về biệt thự Khuynh Thế trong bộ dạng này, Lộ Thiếu Hành đành lái xe đến chỗ ở của Lộ Ôn Diên. Vừa vào nhà, Lộ Diệc Cảnh lập tức đòi Lộ Ôn Diên mang rượu ra, anh ta cầm chai rượu lên uống mặc kệ trời đất. Hai người còn lại để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm.
“Điều tra thế nào rồi?” Lộ Thiếu Hành hỏi.
Lộ Diệc Cảnh đề nghị ly hôn, chắc chắn không phải vô duyên vô cớ. Nếu lúc trước đã chấp nhận sắp đặt thì bây giờ không nên gây chuyện lớn như vậy. Lộ Thiếu Hành không lo lắng hậu quả của việc hai vợ chồng họ ly hôn, anh chỉ sợ Lộ Diệc Cảnh bị người ta lợi dụng.
Lộ Ôn Diên tỏ ra khó hiểu: “Em không điều tra được gì, vậy mới lạ. Nhưng nghe người đi cùng Diệc Cảnh từ Pháp về nói là vì một người phụ nữ, em cảm thấy không đơn giản như vậy, nhưng cũng không thể nghĩ ra chuyện gì khác”.
“Không điều tra ra?” Lộ Thiếu Hành nhíu mày, không hỏi gì thêm. Nếu đã loại trừ khả năng có người khác giở trò, thì sự việc sẽ dần dần sáng tỏ thôi, không cần quá lo lắng.
Thấy Lộ Thiếu Hành yên lặng, Lộ Ôn Diên cười khẩy: “Không biết đồng cảm gì cả”.
“Người nên đồng cảm là chú mới đúng! Lộ Thiếu Hành cũng cười, “Mấy chuyện điên rồ của chú thế nào rồi?”
“Anh cứ tự nhiên cười em đi!” Lộ Ôn Diên không để tâm.
Lộ Thiếu Hành không nói gì nữa.
“Nghe nói anh cũng bị bóng hồng nào đó hớp hồn rồi phải không?”
“Nghe ai nói?”
“Mấy chuyện này thì giấu được bao lâu chứ?”
“Không ngờ chú lại quan tâm anh như vậy, cảm động quá!” Lộ Thiếu Hành biết rõ suy nghĩ của Lộ Ôn Diên, “Chơi đùa chút thôi”. Anh nhắm mắt lại, nhưng trong lòng đã xuất hiện phiền muộn.
Lộ Ôn Diên đánh giá độ thật giả trong lời nói của anh, “Anh cứ nhớ em từng nói với anh, bất kỳ lúc nào cần em giúp, chỉ cần nói một câu”.
Lộ Thiếu Hành đứng dậy, chỉnh lại trang phục, quay sang nói với Lộ Ôn Diên: “Không hiểu chú nói gì. Để ý nó nhé, anh về đây”.
Chút lợi ích kia không đáng gì so với việc tự bảo vệ lấy chính mình.
Về đến căn hộ riêng, thấy trong nhà trống trơn không người, Lộ Thiếu Hành có phần khó chịu.