Lần này hắn đã quyết tâm giết Giang Trần.
Hai người kẻ trước người sau rơi vào trên hòn đảo giữa hồ.
- Không trốn?
Nhìn thấy Giang Trần dừng bước, Tào Tấn cũng đáp xuống khu vực cách Giang Trần mấy trăm mét, chậm rãi giảm tốc độ.
- Tại sao ta phải trốn?
Giang Trần cười nhạt một tiếng nói.
- Ha ha ha....
Tào Tấn nhịn không được mà cười ha hả:
- Ngươi tại sao phải trốn sao? Ngươi cảm thấy ngươi không có lý do để trốn sao?
- Có.
Giang Trần lạnh nhạt gật đầu nói:
- Đây là địa bàn của ta, người xâm lấn địa bàn của ta chỉ có một chữ chết mà thôi.
Nếu như không phải hiểu rõ thực lực của Giang Trần, lại thấy thủ đoạn của Giang Trần, Tào Tấn nhất định sẽ bị Giang Trần hù dọa. Thế nhưng sau khi Tào Tấn biết rõ chi tiết về Giang Trần cho nên hiện tại hắn không có một chút phản ứng nào.
Trước đó hắn có chút buồn bực là bởi vì Giang Trần ở trong tối, mà bọn hắn ở ngoài sáng. Mỗi một bước đi đều bị Giang Trần hạn chế, bị Giang Trần tính toán từ trước.
Hiện tại Giang Trần đã ở ngoài sáng, dùng thực lực của Tào Tấn tự nhiên không có bất kỳ lý do nào phải e ngại Giang Trần.
Hơn nữa Giang Trần lợi dụng trận bàn bố trí trận pháp, đối với Tào Tấn mà nói căn bản không tạo thành bất kỳ sự uy hiếp nào.
Nếu như hiện tại có lý do nào khiến cho Tào Tấn lo lắng mà nói, kỳ thực không phải là Giang Trần mà là vấn đề đi ra ngoài. Bởi vì sở dĩ hắn có thể tiến vào là dựa vào Tam Vị nhất thể thi triển Liệt Trận thuật đánh vỡ ra một khe hở.
Hiện tại Ngô Hằng Thì Trinh trước sau vẫn lạc, cho nên vấn đề hắn lo lắng nhất chính là đi ra ngoài.
Chẳng qua sau khi Giang Trần lộ ra ngoài sáng, nếu như đạt được những thứ tốt kia của Giang Trần, coi như hắn ở lại nơi này tu luyện mười năm, tám năm thì có sao?
Việc cấp bách vẫn là giết Giang Trần này.
- Giang Trần, nếu như ngươi cho rằng dùng Mê Thần chướng ở nơi này có thể đối phó với ta thì quá ngây thơ rồi.
Tào Tấn suy đoán, Giang Trần dẫn hắn tới nơi này nhất định là định dựa vào Mê Thần chướng che chở.
Vừa rồi Tào Tấn đã thăm dò một chút, hắn phát hiện ra đan dược tị độc mà Thì Trinh cấp cho hắn vô cùng hữu hiệu. Mà phòng ngự toàn thân hắn được triển khai, ở trình độ nhất định có thể ngăn cản sự xâm lấn của Mê Thần chướng.
Hắn nói tới Mê Thần chướng hiển nhiên là muốn đả kích sĩ khí của Giang Trần.
Quả nhiên, hắn vừa mới nói xong sắc mặt Giang Trần đã đại biến.
- Họ Tào kia, ngươi... Ngươi thậm chí cả Mê Thần chướng cũng có thể đối phó sao?
Nhìn thấy bộ dáng sắc mặt Giang Trần biến sắc, Tào Tấn lạnh lùng bật cười, ánh mắt âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nói:
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao linh dược ra đây, còn có đan phương Vạn Thọ đan. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta cam đoan ta có thể tha chết cho ngươi. Cũng cam đoan ngày sau không đi Đan Kiền cung tìm ngươi gây hấn.
Trong mắt Giang Trần hiện lên một tia do dự, sắc mặt trắng bệch nói:
- Ta dựa vào cái gì có thể tin tưởng được ngươi?
Tào Tấn tiến lên một bước quát:
- Ngươi còn lựa chọn nào khác sao?
Trong khi nói chuyện khí thế trên người Tào Tấn tăng lên nhiều, uy áp Thánh Cảnh đỉnh phong khuếch tán ra, điên cuồng phóng về phía Giang Trần.
Trong mắt Giang Trần toát lên cảm xúc phức tạp.
Ngay lúc này khóe miệng Tào Tấn nở nụ cười tàn nhẫn, đột nhiên đánh về phía Giang Trần.
Sưu Sưu Sưu Sưu....
Sáu đạo quang mang phá không mà ra, nhanh chóng rơi ra chung quanh, vây chặt bốn phía Giang Trần.
Sáu đạo quang mang này chính là sáu đạo phù lật màu bạc. Trong lúc phù văn bị nghiền nát, sáu đầu cự lang vàng óng ánh nhanh chóng xuất hiện.
Từng đầu cự lang toàn thân tựa như nước, quang mang chung quanh tựa như một cái áo giáp màu vàng bao phủ bên ngoài, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ hung hãn.
Ngao ngao...
Sáu đầu cự lang ngửa mặt lên trời rú lên một tiếng, thanh âm vang vọng trời cao, khiến cho màng nhĩ Giang Trần không ngừng run rẩy, đâm thẳng vào sâu trong linh
hồn.
Giống như bên trong tiếng gào rú này có một loại lực lượng có thể xé nát linh hồn, thần thức người ta vậy.
- Giang Trần, ngươi quá ngây thơ rồi.
Tào Tấn cười ha hả nói:
- Ngươi không coi ta vào đâu mà giết hai đồng môn ta. Ngươi cảm thấy ta còn có thể để cho ngươi tùy tiện động tay động chân hay sao?
- Nói như vậy những lời vừa rồi đều là để mê hoặc ta sao?
Giang Trần nhướng mày.
Tào Tấn chậm rãi cười nói:
- Nếu không thì ngươi cảm thấy là gì? Nếu như ta không mê hoặc ngươi, ai biết ngươi có định lừa gạt nữa hay không? Nhưng mà hiện tại cho dù ngươi có dùng biện pháp, thủ đoạn lừa gạt gì cũng không có tác dụng. Bị sáu đạo phù Kim Cương lang vây khốn, bản thân chỉ là Thánh Cảnh nhất trọng, ngươi cứ đợi đến lúc xương cốt cũng không còn đi.
Vừa rồi sở dĩ Tào Tấn muốn mê hoặc Giang Trần chỉ là vì muốn làm cho Giang Trần ổn định lại, đồng thời hắn còn dùng thần thức điều tra địa hình chung quanh, đề phòng Giang Trần dở trò quỷ gì khác.
Sau khi thăm dò hoàn tất, Tào Tấn đánh đòn phủ đầu, dùng sáu đạo phù Kim CƯơng lang vây quanh Giang Trần, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn, khi đó tự nhiên hắn không cần giả vờ làm gì cho mệt.
Giang Trần bỗng nhiên cười nói:
- Ồ, thật sự là vô cùng xảo hợp a.
- Cái gì xảo hợp?
Ngữ khí Tào Tấn lạnh lẽo.
- Vừa rồi ngươi nói là để mê hoặc ta, vừa vặn chính là vừa rồi biểu hiện của ta cũng là để mê hoặc ngươi. Xem ra chúng ta quả thực thiếu tín nhiệm nhau nha.
Ngữ khí của Giang Trần chậm rãi, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ, nói:
- Muốn lấy nhiều thhur thắng sao? Ai sợ ai a.
Trong lúc đó, thủ quyết trong tay Giang Trần giương lên, Vạn Hào thạch oa bị hắn triệu hoán ra. Hơn mười vạn đầu Phệ Kim thử điên cuồng tuôn ra, dùng trạng thái khiến cho da đầu người ta run lên lập tức đứng chật ních trong không gian chung quanh.
Coi như là dưới chân Tào Tấn cũng tràn ngập Phệ Kim thử.
Sáu đạo phù Kim CƯơng lang này nếu như đơn độc chiến đấu đều có thực lực Địa Thánh Cảnh, thậm chí tu vi so với Phệ Kim thử đều rất cao.
Thế nhưng mà cho dù chúng có mạnh mẽ hơn đi chăng nữa cũng chỉ có sáu mà thôi.
Thế nhưng Phệ Kim thử lại ước chừng có hơn trăm vạn. Mà Phệ Kim thử nhất tộc này, thứ bọn chúng không sợ nhất chính là linh thú thuộc tính Kim.
Phệ Kim thử mạnh mẽ không có gì kiên cố mà không phá nổi, đây cũng không phải là nói khoác. Trong Chư Thiên thế giới, coi như là đại năng Chư THiên gặp phải Phệ Kim thử nhất tộc đang chạy thì cũng phải sớm tránh lui, một khi bị cuốn lấy, chắc chắn cũng sẽ phải nằm sấp.
Phệ Kim thử ở thời thượng cổ được gọi là Phệ Kim Vương thử, đây chính là chủng tộc được xưng là gặm nhấm kinh hồn nhất trong Chư Thiên.
Tào Tấn ở bên cạnh vẫn còn đang dương dương đắc ý, cảm giác kế sách của mình được thực hiện thành công, thế nhưng không ngờ một loạt biểu hiện của Giang Trần, cái gì mà biến sắc, thanh âm run run, không ngờ đều là tương kế tựu kế, mê hoặc Tào Tấn hắn mà thôi.