- Giang công tử, Hoàng Nhi lại làm liên lụy công tử rồi.
Thanh âm trầm thấp lại mang theo vài phần áy náy của Hoàng Nhi vang lên.
Giang Trần cười khổ nói:
- Nếu nói liên lụy là ta làm liên lụy nàng mới đúng.
Hoàng Nhi cười, lại nói:
- Chúng ta cũng không cần phải nói lời khách sáo nữa.
Giang Trần liên tục gật đầu:
- Đúng đúng, nàng nghĩ ngơi đi, ta niệm thêm Phạm Âm độ hồn chú cho nàng.
- Niệm lâu như vậy công tử cũng mệt rồi, nghỉ một chút đi. Hiện tại ta có cảm giác đỡ hơn một chút.
Giang Trần thông qua thần thức dò xét một chút, hắn biết rõ Bách Thế đồng tâm chú tạm thời được ngăn chặn. Thế nhưng mà đây chỉ là áp chế tạm thời.
Lần này Hoàng Nhi cô nương vận dụng thần thức quá độ, hiển nhiên lại một lần nữa khiến cho Bách thế đồng tâm chú tỉnh lại.
- Hoàng Nhi cô nương, Phạm Âm độ hồn chú này có hữu hiệu thế nhưng cũng không bằng Tiên Lại diệu âm, nếu như nàng có chút khí lực thì có lẽ có thể gảy mấy khúc Tiên Lại diệu âm.
Hoàng Nhi giãy dụa, muốn ngồi xuống, Giang Trần vội vàng vươn tay nâng nàng dậy, lúc này hắn cũng bất chấp cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân.
Tay hắn dắt Hoàng Nhi, chỉ cảm thấy đây là một thân thể trời cho, bớt đi một phần thì quá gầy, nhiều thêm một phần thì quá béo.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng lấy ra chiếc đàn cổ, tuy rằng toàn thân vô lực thế nhưng lại cố gắng gảy đàn.
Giang Trần nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy, trong lòng rầu rĩ. Hắn cũng biết, nếu như Hoàng Nhi không phải bởi vì hắn, nhất định sẽ không phải chịu tra tấn như vậy.
Trong lúc nhất thời trong lòng Giang Trần tràn ngập đủ loại cảm xúc.
- Giang công tử, công tử còn có thể hiểu âm luật hay sao?
Hoàng Nhi dường như có thể hiểu được tâm tình hối hận của Giang Trần, lên tiếng trấn an Giang Trần.
Giang Trần khẽ giật mình, hắn nhớ tới kiếp trước trừ võ đạo gia, cơ hồ mọi thứ hắn đều là hành gia trong nghề. Âm luật này tự hiên có tạo nghệ cực cao.
Chỉ là kiếp này hắn không có bao nhiêu thời gian rảnh rỗi đi nghĩ tới âm luật nhất đạo này.
Không biết tại sao, Giang Trần ở trước mặt người khác có một số việc lại khó mà nói ra được.
Thế nhưng ở trước mặt Hoàng Nhi, hắn đã có một loại cảm giác bình thản, nhìn qua ánh mắt chân thành của Hoàng Nhi, giống như không cho phép bất luận một thứ dơ bẩn cùng những câu nói dối nào vậy.
Hơn nữa Hoàng Nhi đối xử với mọi người chân thành, khí chất giống như trong suốt này khiến cho Giang Trần cảm thấy nói dối với nàng là một loại tội ác.
Hắn lập tức gãi gãi đầu, nói:
- Âm luật nhất đạo ta chỉ hiểu sơ sơ, chỉ sợ không sánh bằng tạo nghệ của Hoàng Nhi cô nương.
Hoàng Nhi mỉm cười, ánh mắt tinh khiết nhìn qua Giang Trần, bỗng nhiên giống như làm ảo thuật, trong tay xuất hiện một cây sáo.
- Giang công tử, liệu Hoàng Nhi có may mắn nghe công tử thổi một khúc hay không?
Đôi mắt trong sáng của Hoàng Nhi giờ phút này mang theo vài phần vui vẻ, lại có chút chờ mong, dường như là một mặt khác của con người nàng.
Giang Trần cười khổ một tiếng, đành phải kiên trì tiếp nhận.
Ống sáo này so với ống sáo kiếp trước cơ hồ không có gì khác nhau, Giang Trần vuốt vuốt một lát, thử âm, đại khái đã tìm được cảm giác của kiếp trước.
- Vậy thì Giang mỗ đành bêu xấu vậy.
Giang Trần không phải là người thích ra vẻ, lập tức thổi. Hắn cũng thổi một khúc Tiên Lại diệu âm.
Lúc mới đầu còn có chút không lưu loát, thế nhưng rất nhanh hắn tiến vào trong ý cảnh của Tiên Lại Diệu âm, khí chất mờ ảo, xa xưa của ống sáo kia càng được phát huy vô cùng tinh tế.
Đến đoán giữa biểu hiện trên mặt Hoàng Nhi từ kinh ngạc tới ngưng trọng.
Đến lúc chấm dứt khúc, trong đôi mắt trong suốt của Hoàng Nhi tràn ngập vẻ kinh ngạc nồng đậm, mãi một lúc lâu không có tán đi.
Thật lâu sau Hoàng Nhi mới nhẹ nhàng cười nói:
- Giang công tử, công tử thực sự là người thâm tàng bất lộ nha. Nghe công tử thổi một khúc Tiên Lại diệu âm, Hoàng Nhi cảm thấy trong đầu tỉnh táo hơn rất nhiều rồi.
- Hổ thẹn.
Giang Trần được người khác tán dương đều vui vẻ mà nhận lấy. Thế nhưng được Hoàng Nhi cô nương tán