Không ngờ Hác trưởng lão so với hắn còn giận dữ hơn:
- Nói như vậy thanh kiếm này thực sự là của ngươi sao?
Cung Vô Cực giận quá hóa cười:
- Không phải của ta chẳng lẽ là của ngươi? Phía trên này ghi tên Hác trưởng lão nhà ngươi sao?
Hác trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm vào Cung Vô Cực:
- Nói như vậy thanh kiếm này đích thực là ngươi để lại ở Xích Đỉnh trung vực?
- Thì thế nào?
Cung Vô Cực còn tưởng rằng Hác trưởng lão này cố ý bới móc cho nên nói:
- Không phải ngươi lại nói đây là kiếm của ngươi đó chứ? Nếu như ta nhớ không nhầm, Hác trưởng lão nhà ngươi dường như không cần dùng kiếm a.
Hác trưởng lão liên tục gật dầu, sắc mặt cực kỳ khó coi, miệng liên tục nói:
- Tốt, tốt, tốt. Nói như vậy ngươi cũng thừa nhận đây là kiếm của ngươi? Dám làm dám chịu, rất tốt. Vậy ngươi có dám nói ngươi thu được cái kiếm này từ nơi nào hay không?
Cung Vô Cực cả đời hoành hành bá đạo, từ trước tới nay hắn đều thẩm vấn người khác, còn chưa từng bị người khác dùng giọng nói hỏi qua như vậy.
Hắn nghe vậy giận dữ nói:
- Từ đâu tới sao? Lãm tử thu được thanh kiếm này từ đâu còn phải báo cáo với ngươi sao? Lão tử giết người đoạt được kiếm, còn không được sao?
Nói ra những lời này, sắc mặt Hác trưởng lão lần nữa biến đổi, biểu hiện trên mặt giống như muốn nói quả là thế, vẻ mặt bi phẫn.
Đồng thời, hai tay Hác trưởng lão này chụp một cái, trên tay xuất hiện một thanh chiến đao nhìn qua vô cùng hung hãn, miệng nói:
- Đệ tử Cửu Dương Thiên Tông nghe lệnh, Cung Vô Cực này chính là hung thủ sát hại đệ tử chân truyền Tào Tấn của Cửu Dương Thiên Tông chúng ta. Bất Diệt Thiên Đô, Cửu Dương Thiên Tông chúng ta không đội trời chung với bọn chúng.
Nói xong Hác trưởng lão này hung hăng vung đao, chém về phía Cung Vô Cực.
Một đao kia có khí thế giống như cầu vồng, khí thế Hoàng cảnh cường đại tràn ra, người trong vòng ngàn mét chung quanh bị đẩy lùi lại. Cơ hồ tất cả những người không có phận sự bị đẩy ra xa mấy trăm mét.
Cung Vô Cực cũng không nghĩ tới, Hác trưởng lão này nói đánh là đánh, hắn giận tím mặt. Hai tay chụp một cái, trong tay xuất hiện một cái búa ngắn.
Tay vung búa lên, hung hăng đánh về phía đao mang hung hãn giống như cầu vồng đang chém về phía mình.
Hai đại cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, không ngờ lại ở nơi náo nhiệt nhất của Thái A thành điên cuồng chiến đấu.
Những người khác trong hai tông nhìn thấy hai đại cường giả đỉnh cấp đánh cùng một chỗ, tự nhiên không cam lòng rớt lại phía sau, cũng nhao nhao gia nhập vòng chiến.
Trong lúc nhất thời, tiếng chém giết rung trời vang vọng.
Vốn hai đại tông môn đã không nhìn nhau vừa mắt.
Người Bất Diệt Thiên Đô đều cảm thấy Cửu Dương Thiên Tông cố ý đến ngáng chân bọn họ, mà Cửu Dương Thiên Tông biết được Tào Tấn bị Cung Vô Cực giết chết, đối với Bất Diệt Thiên Đô tự nhiên tràn ngập cừu hận.
Tất cả mọi người đều là tông môn nhất phẩm, ai chịu phục được ai cơ chứ? Một khi chiến đấu xảy ra, quả thực không thể vãn hồi. Cho dù là một ít tán tu gần đó, cũng có không ít người bị liên lụy.
Một khi có máu tươi chảy ra, chiến đấu sẽ càng trở nên điên cuồng. Rất nhanh chóng đã có người ngã xuống.
Tiếp đó càng ngày càng có nhiều người ngã xuống.
Nhìn thấy máu, lại có người ngã xuống, người hai tông thoáng cái giết tới đỏ mắt, không còn khắc chế, hiện trường lập tức không khống chế được.
Những đám tán tu kia tuy rằng đã lẩn đi thật xa, thế nhưng vẫn không rời khỏi hoàn toàn. Loại chém giết giữa tông môn nhất phẩm này, căn bản xưa nay bọn họ không có cơ hội nhìn thấy.
Hiện tại khó mấy khi nhìn thấy một lần, tuy rằng hoàn toàn không rõ ràng cho lắm, thế nhưng hoàn toàn không làm ảnh hưởng tới tâm tình xem náo nhiệt của mọi người.
Thậm chí bọn họ còn hy vọng chiến đấu có thể mãnh liệt hơn một chút.
Dù sao tán tu đối với tông môn thủy chung có một loại địch ý. Loại địch ý này một mặt là ghen ghét, một mặt là hâm mộ tới đỏ mắt.
Tán tu bất kể là ở phương diện nào, đều không thể so sánh với đệ tử tông môn. Tông môn chiếm cứ tuyệt