Cơ Tam công tử cũng cực kỳ phiền muộn:
- Nếu như không phải bên Vương Đình đại phiệt có người vẫn lạc, chỉ sợ danh ngạch trong top một trăm này bên nhất mạch của Tu La đại đế sẽ trực tiếp ngang hàng với nhất mạch của Khổng Tước đại đế bệ hạ a.
- Đúng vậy, cho nên cục diện hiện tại ở Lưu Ly vương thành rất là vi diệu. Tất cả mọi người cảm thấy Khổng Tước đại đế cố ý thoái vị, thành toàn cho Tu La đại đế. Thậm chí còn có một ít quan điểm nực cười. Cảm thấy Khổng Tước đại đế bệ hạ đã già, không tranh giành được với Tu La đại đế.
Từ trong miệng của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt cũng có thể nhìn thấy được, hắn đối với loại cục diện này cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
- Vớ vẩn, những người này thực sự là vớ vẩn. Khổng Tước đại đế bệ hạ thống trị Lưu Ly vương thành đã mấy ngàn năm, làm sao có thể không đấu lại được Tu La đại đế?
Cơ Tam công tử không biết Khổng Tước đại đế nghĩ thế nào, nhưng mà hắn biết chắc một việc, không chuyện Khổng Tước đại đế không đấu lại Tu La đại đế.
Chỉ là thế cục hiện tại quả thực vi diệu, vi diệu tới mức những thế lực dòng chính của Khổng Tước đại đế như bọn họ cũng không biết rốt cuộc Khổng Tước đại đế bệ hạ đang nghĩ thế nào.
- Phiệt chủ, rốt cuộc có phải bệ hạ đang bố trí gì đó hay không?
Cơ Tam công tử nhịn không được mà nói.
Phiệt chủ Vương Đình đại phiệt cười khổ một tiếng, nghĩ kỹ hồi lâu rồi cũng im lặng lắc đầu:
- Chuyện này bản phiệt cũng đang cân nhắc. Tâm tư của bệ hạ quả thực không phải là thứ mà ta có thể phỏng đoán. Nhưng mà những năm này quản lý của bệ hạ đối với Khổng Tước thánh sơn, khống chế đối v ới Lưu Ly vương thành quả thực đã có chút buông lỏng. Nhìn vào, quả thực dường như người cố ý làm vậy.
- Vì sao? Chẳng lẽ bệ hạ đã thực sự hiểu thấu tất cả? Cảm thấy vô vị với những chuyện tranh quyền đoạt lợi này?
Cơ Tam công tử nghĩ mãi mà vẫn cảm thấy khó hiểu.
Phiệt chủ Vương Đình đại phiệt lắc đầu nói:
- Bệ hạ nhìn xa trông rộng. Tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy. Có lẽ người đã sớm sắp xếp. Chỉ là theo bản phiệt thấy, nếu như thực sự bệ hạ muốn để cho Tu La đại đế quản lý đại cục Lưu Ly vương thành, chỉ sợ tài hoa của Tu La đại đế đủ, nhưng đức hạnh và số mệnh của hắn hiển nhiên còn có khiếm khuyết. Hắn so với Khổng Tước đại đế bệ hạ cuối cùng vẫn thiếu một chút khí chất.
- Khí chất?
Cơ Tam công tử có chút khó hiểu hỏi lại.
- Đúng vậy, chính là khí chất.
Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt giải thích:
- Có lẽ như vậy có chút trừu tượng. Đổi lại một cách nói khác, Khổng Tước đại đế chưởng quản Lưu Ly vương thành lâu như vậy, Lưu Ly vương thành chúng ta có thể bỏ qua tông môn nhất phẩm, có thể trở thành thế lực có thể áp đảo tông môn nhất phẩm, có thể có địa vị ngang hành với loại quái vật như Đan Hỏa thành. Nhưng mà tới tay Tu La đại đế, bản phiệt không biết được liệu Tu La đại đế có làm được những chuyện này không. Đây chính là sự chênh lệch giữa hai người.
Giải thích như vậy Cơ Tam công tử lập tức hiểu ra.
Nghĩ ljai Cơ Tam công tử vẫn vô cùng bực bội gãi gãi đầu nói
- Thực không hy vọng chuyện này xảy ra a. Vốn ta còn cho rằng bệ hạ đã coi trọng vị huynh đệ của ta như vậy, thế nhưng mà trong lúc mấu chốt này tiểu tử kia lại mất tích. Thật sự khiến cho người ta sốt ruột a.
Quả thực Cơ Tam công tử đang sốt ruột. Ở sâu trong lòng hắn vô cùng hy vọng có thể trở thành đệ tử thân truyền của Khổng Tước đại đế.
Thậm chí hắn còn hy vọng Giang Trần có thể thay Phiền thiếu chủ, trở thành truyền nhân được Khổng Tước đại đế thưởng thức nhất. Bởi như vậy, Bàn Long đại phiệt bọn họ cũng có thể càng tiến thêm một