Câu này cũng không phải lần đầu tiên Giang Trần nghe Khổng Tước đại đế nói qua.
Nhưng mà hắn cũng không lạc quan quá mức.
tuy rằng tu vi hiện tại có bước nhảy vọt lớn, thế nhưng mà Thần Uyên đại lục vô cùng bí ẩn, có quá nhiều thứ khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu.
Cương vực nhân loại còn có cương vực của các chủng tộc khác, còn có man hoang, thậm chí còn có Vạn uyên đảo vô cùng thần bí. Tới bây giờ Giang Trần còn chưa thể nào kết hợp những thứ này vào làm một thể.
Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, Thần Uyên đại lục này tuyệt đối không phải là vị diện thế tục bình thường. Ở đây có rất nhiều bí ẩn chờ hắn mở ra.
Đương nhiên hiện tại Giang Trần cũng không có suy nghĩ quá nhiều. Hiện tại nghĩ quá nhiều cũng không có ý nghĩa. Thực lực không tới một bước kia, rất nhiều chuyện muốn làm cũng không có thực lực đi làm.
Nhìn thấy bộ dáng không kiêu ngạo không nóng nảy của Giang Trần, trong lòng Khổng Tước đại đế càng thêm tin tưởng vài phần.
Đổi lại, nếu như là hắn lúc còn trẻ, có lẽ khó trách khỏi đắc chí khi đường làm quan rộng mở. Thế nhưng mà từ trên người tiểu tử này, Khổng Tước đại đế lại nhìn thấy tâm tình lạnh nhạt không phù hợp với tuổi tác của hắn.
- Bệ hạ, lần này khai đàn giảng bài, ta sẽ nói tới một ít chuyện Ma tộc. Không biết bệ hạ có gì nói không?
Khổng Tước đại đế nao nao:
- Ma tộc?
- Đúng vậy, ta định công khai đan phương đối phó Ma tộc.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Giang Trần, Khổng Tước đại đế cũng tán thưởng:
- Hảo tiểu tử, đan phương này giá trị liên thành, kể cả Bách Chuyển Luyện Tủy đan khi trước cũng là như vậy. Ngươi nói lấy ra là lấy ra, khí phách bực này đã đủ để làm cho bao nhiêu cường giả xấu hổ.
Giang Trần cũng không biết hành động này là vĩ đại cỡ não. Hiện tại hắn không thiếu tiền, cũng không cần dựa vào những đan phương này kiếm tiền. Huống chi Ma tộc bộc phát, hắn cũng không có khả năng chỉ lo thân mình. Muốn hắn phát tài từ ma kiếp, Giang Trần hắn cũng không có khả năng không biết xấu hổ như vậy.
Sau khi từ biệt Khổng Tước đại đế, Giang Trần rời khỏi Khổng Tước thánh sơn, chuẩn bị giảng bài mười ngày ngoài Thái Uyên các.
Nhưng mà vừa rời khỏi Khổng Tước thánh sơn, Giang Trần đã phát hiện Cơ Tam công tử chờ hắn ở ngoài Khổng Tước thánh sơn đã lâu. Nhìn thấy Giang Trần rời khỏi Khổng Tước thánh sơn, vẻ vui mừng hiện rõ lên mặt Cơ Tam công tử, hắn tiến lên nghênh đón Giang Trần.
- Huynh đệ, ta còn tưởng rằng đại đế bệ hạ muốn giữ huynh đệ lại vài ngày a.
Giang Trần nhìn thấy trong mắt Cơ Tam công tử tràn ngập vẻ lo lắng, cũng biết được nguyên nhân mà hắn chờ mình ở nơi này.
Hắn vỗ vỗ vai Cơ Tam công tử:
- Cơ huynh, ngươi là huynh đệ với ta, chẳng lẽ ta còn không để ý tới chuyện của Bàn Long đại phiệt các ngươi sao? Lại nói, phiệt chủ cũng chiếu cố rất nhiều tới ta. Chúng ta trở về rồi chậm rãi nói tỉ mỉ.
Cơ Tam công tử nghe Giang Trần nói như vậy, biết rõ chuyện nhất định đã thành, trong lòng rất mừng rỡ, kéo cánh tay Giang Trần rồi nói:
- Đi một chút, đi phủ phiệt chủ rồi nói tiếp. Phiệt chủ cũng rất muốn gặp ngươi. Lão nhân gia hiện tại cũng rất lo lắng.
Giang Trần mỉm cười gật đầu, đối với sự lo lắng của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt hắn có thể hiểu được. Không ai có thể bình tĩnh tự nhiên trước cánh cửa sinh tử.
Dương thọ càng gần, thời gian ngày càng tới gần, người tâm tính không tốt chỉ sợ đã bị hù tới chết.
Phủ phiệt chủ Bàn Long đại phiệt, phiệt chủ Bàn Long đại phiệt thấy Giang Trần đã tới, mỉm cười nói:
- Chân Đan Vương, từ biệt hơn nữa năm, dường như tu vi của ngươi lại có chỗ tinh tiến a.
Giang Trần cũng không thất lễ, khẽ thi lễ với phiệt chủ Bàn Long đại phiệt rồi nói:
- Khí sắc của phiệt chủ đại nhân cũng không tệ. Trong ngắn hạn có lẽ cũng không có nguy hiểm.
Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt nghe vậy cười khổ, thở