Thậm chí còn không ít người đều cảm thấy, bọn họ thậm chí còn có tư cách trùng kích hai trăm vị trí trong Thiên Tài bảng một chút.
Dù sao tổng cộng hai mươi nhóm, mỗi nhóm đều có ba người như vậy thì tổng cộng chỉ có sáu mươi người. Cho dù đệ tử thế gia đại phiệt có lũng đoạn hơn phân nửa danh ngạch, sáu mươi người này vẫn có hy vọng trùng kích một chút.
Cũng không biết có phải là bởi vì nhóm thứ này xuất hiện thiên tài kích thích hay không mà mấy nhóm kế tiếp không ngừng xuất hiện thiên tài vượt qua được hơn một thời thần.
Trong nhóm thứ tám còn có gia hỏa kiên trì được hai thời thần.
Nhưng mà cuối cùng cũng không thể nào vượt qua được hai thời thần.
Chuyện này cũng khiến cho Cơ Tam công tử có chút tiếc nuối:
- Tiểu tử này thật đáng tiếc, nếu như có thể kiên trì qua hai thời thần, rõ ràng là một cấp bậc khác. Tuyệt đối có thể trùng kính hai trăm người trên Thiên Tài bảng.
Hiển nhiên, một thiên tài như vậy ngay cả loại đệ tử tầm mắt cực cao như đệ tử đại phiệt cũng không thể không tán dương.
Những nhóm kế tiếp không ngờ đều có một ít kinh hỉ.
Nhưng mà ranh giới hai thời thần này thủy chung không có ai đột phá được.
Mãi tới khi nhóm thứ mười ba, ranh giới này rốt cuộc cũng bị người khác phá tan, có theien tài không ngờ lại kiên trì thêm một phút đồng hồ sau khi vượt qua ranh giới hai thời thần.
Thành tích này phá vỡ ghi chép trước đó khiến cho danh tự người này thoáng cái đã được người ta nhớ kỹ.
- Sở Kiến Hoan?
Cơ Tam công tử thì thào lẩm bẩm cái tên này.
- Tiểu tử này nhất định có tư cách trùng kích vào danh sách hai trăm người trong Thiên Tài bảng. Xem ra thiên tài không nhất định đều tới từ thế gia đại phiệt a.
Có thể khiến cho Cơ Tam công tử coi trọng như vậy, Sở Kiến Hoan này cũng coi như đã nổi danh. Giang Trần nhìn Sở Kiến Hoan, chí ít người này cũng có thực lực là Thánh Cảnh cửu trọng.
Giang Trần cũng âm thầm coi trọng, cũng âm thầm chú ý Sở Kiến Hoan này một chút.
Bởi vì biểu hiện của Sở Kiến Hoan, cho nên hai nhóm đằng sau tuy rằng cũng xuất hiện hai thiên tài thiếu chút nữa vượt quá hai thời thần, thế nhưng cuối cùng vẫn chênh lệch một chút như vậy.
Rất nhanh ba bốn ngày đã trôi qua.
Khi nhóm thứ mười bảy hoàn thành khảo hạch, trong lòng Giang Trần cũng sinh ra cảm giác chờ mong. Sắp tới sẽ tới phiên hắn ra trận.
- Huynh đệ, sắp tới phiên ngươi. Điên cuồng một chút, kinh diễm một chút, để cho bọn họ biết Chân Đan Vương của chúng ta là đan võ song toàn.
Cơ Tam công tử khuyến khích Giang Trần.
Ngay khi Giang Trần đang xoa xoa tay, chuẩn bị ra trận thì trong vòng thứ mười bảy lại xuất hiện dị biến.
Thiên tài gọi là Tôn Vũ Tiểu Thắng không ngờ lại kiên trì được hai canh giờ rưỡi, ghi chép này trực tiếp đánh bại ghi chép của Sở Kiến Hoan khi trước.
Thành tích này vừa mới xuất hiện, cả bốn phía Lưu Ly vương tháp đề khiếp sợ không thôi.
Thoáng cái, tên tuổi Tôn Vũ Tiểu Thắng thoáng cái đã thay thế Sở Kiến Hoan, trở thành cái tên nóng nhất lúc này.
Ai cũng biết hai canh giờ rưỡi là cái khái niệm gì, một giờ tương đương với tám khắc.
Sở Kiến Hoan kia bất quá chỉ kiên trì được thêm một phút đồng hồ sau hai canh giờ. Theo như khắc mà tính toán, chẳng khác nào là kiên trì được mười bảy khắc.
Mà Tôn Vũ Tiểu Thắng này thì trực tiếp kiên trì được tới hai mươi khắc.
Người từng tiến vào qua trận pháp cũng biết, trận pháp này càng kiên trì tới cuối cùng, lại càng gian nan. Tôn Vũ Tiểu Thắng có thể kiên trì được nhiều hơn Sở Kiến Hoan ba khắc, phần thực lực này, phần năng lực đối kháng uy áp của trận pháp này tuyệt đối còn hơn Sở Kiến Hoan một bậc.
Cơ Tam công tử cũng sợ hãi thán phục:
- Tôn Vũ Tiểu Thắng này có địa vị gì? Không phải là thiên tài của các thế lực nào quanh đây chứ? Tiểu tử này coi như là ta ra trận cũng chưa chắc có thể kiên trì được hai mươi khắc a.
Rất ít khi Cơ Tam công tử tán dương một người xa