Một đại hán cường tráng giống như một đầu sư tử uy mãnh, mái tóc vàng kim, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ uy mãnh.
Đại hán này bỗng nhiên xuất hiện khiến cho người khắp nơi đều hoảng sợ thất sắc.
- Tại sao lại có một tên đại hán như vậy?
- Tên đại hán này một mực ít nói, tại sao đột nhiên lại cao điệu như vậy?
Đám võ giả ở khu lôi đài thứ nhất nhìn thấy đại hán này nhảy lên lôi đài cũng nhao nhao nghị luận. Hiển nhiên mọi người từ trong khí thế của tên đại hán này cũng nhìn ra sự khác biệt của đại hán này so với những người khác là rất lớn.
Ngay cả Giang Trần nhìn thấy một đại hán nhảy từ dưới mặt đất lên cũng có chút ngoài ý muốn.
Trực giác siêu cường của võ giả khiến cho trong lòng Giang Trần khẽ động, một loại cảm giác nguy hiểm tiềm ẩn xuất hiện trong lòng.
Từ khi Giang Trần xuất đạo tới nay, trực giác của hắn đều vô cùng cường đại. Đại hán này nhìn như lỗ mãng, thế nhưng lại khiến cho Giang Trần theo bản năng cảm nhận được uy hiếp. Vậy tuyệt đối không phải là đối thủ bình thường.
- Không thể tưởng tượng được, quả nhiên có người ẩn dấu thực lực.
Ánh mắt Giang Trần nhìn chằm chằm vào người đại hán, cũng vô cùng rõ. Tiểu tử này trong vòng khảo hạch trận pháp trước đó nhất định đã ẩn dấu thực lực.
Dùng khí thế và thực lực của đại hán này, tuyệt đối không có khả năng không lọt vào trong top một ngàn. Thậm chí Giang Trần còn có ảo giác, đại hán này có thể lọt vào trong top ba.
Trong lúc nhất thời Giang Trần âm thầm nghiêm túc, bề ngoài nhìn như bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại tràn ngập vẻ cảnh giác.
Một đại hán như vậy không tiếc ẩn giấu thực lực, lúc này lại nhảy ra khiêu chiến hắn. Tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên.
- Chân Đan Vương, ta tới chiếu cố ngươi.
Trong khi đại hán này nói chuyện cũng có một cỗ cảm giác uy nghiêm, thanh âm giống như chuông lớn.
Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt
- Các hạ là người phương nào?
Người nọ cười lạnh một tiếng:
- Không cần hỏi nhiều, ta chỉ cầu một trận chiến, bất kể sinh tử, thống thống khoái khoái đánh một trậ.
Bất kể sinh tử.
Bình thường loại thi đấu lôi đài nyaf ngẫu nhiên có tình huống chết, tổn thương, nhưng trên cơ bản mọi người vẫn tương đối khắc chế, có thể không làm chết người thì cố gắng không làm chết người.
Mặc dù không có quy định nhất định không thể giết người, thế nhưng ít ra mọi người cũng không coi giết người là mục tiêu.
- Sao nào? Ngươi không dám ứng chiến?
Đại hán kia cười lớn một tiếng, tiến thêm một bước, khí thế đột nhiên tăng vọt. Uy áp mạnh mẽ tràn ra, tựa như một đầu sư tử mạnh mẽ, muốn thoát khỏi xích sắt, xông lên thôn phệ con người trước mắt.
Nhất cử nhất động của người này lại thêm mái tóc rối bời của hắn không hợp với khí thế của hắn chút nào. Khiến cho trong lòng Giang Trần sinh ra cảm giác uy hiếp.
Khí thế kia vừa tràn ra, lập tức giống như bài sơn hải đảo, phóng về phía Giang Trần.
Đám người đang xem cuộc chiến phía dưới đều hít sâu một ngụm khí lạnh.
Tên biến thái này xuất hiện từ đâu vậy? Tên này thực lực rõ ràng mạnh hơn những người vừa mới khiêu chiến rất nhiều. Thậm chí vượt qua chín người đã từng khiêu chiến, cho dù chín người này cộng lại cũng kém một nửa người này.
Trong lúc nhất thời cả lôi đài lặng lẽ không một tiếng động, giống như bị khí thế của đại hán này áp đảo toàn bộ.
Giang Trần đột nhiên cười rộ lên:
- Ngươi muốn dùng khí thế ép người, muốn người ta không chiến mà chịu khuất phục sao?
Đại hán kia ngạo nghễ cười nói:
- Đúng vậy thì sao? Đừng nhìn ngươi là lôi chủ, trước tiên cứ vượt qua được công kích của ta thì ngươi mới có tư cách tiếp nhận khiêu chiến của ta.
Ngữ khí của đại hán này cực cuồng, khiến cho người ta có cảm giác bá đạo.
Giang Trần lạnh nhạt cười:
- Phép khích tướng vụng về. Ngươi cảm thấy loại khí thế này của mình rất dọa người sao? Nhưng mà trong mắt ta, bất quá chỉ là trò chơi của trẻ con mà thôi.
Trẻ con?
Đại hán kia nghe vậy không giận mà còn cười, gật đầu nói:
- Tốt, hay cho tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng, trước tiên tiếp một chiêu của ta....
Đại hán này đột nhiên cao giọng, chữ ta đột nhiên kéo dài thanh âm, giống