Tiêu Bào Huy mang theo suy nghĩ này đi lên lôi đài, quả thực hắn cũng không có khinh địch. Ngay từ đầu đã dùng Sư Bào Lôi âm phá hủy đối phương, lại phát hiện ra chiêu này không có hiệu quả.
Sau đó hắn dùng phương pháp mà hắn am hiểu nhất là chiến đấu cận thân, muốn nghiền nát đối thủ trên phương diện nhục thể, kết quả lại không thành công.
Biến cố liên tục xảy ra khiến cho Tiêu Bào Huy đối với tên đối thủ này càng thêm coi trọng, lúc này mới không tiếc vận dụng át chủ bài của mình, chính là lực lượng đồ đằng.
Hắn cảm thấy mình vận dụng lực lượng đồ đằng, muốn giết đối phương dễ như trở bàn tay.
Dù sao lực lượng đồ đằng làm cho sức chiến đấu của hắn tăng lên gấp đôi, hơn nữa uy năng của đồ đằng pháp tướng còn có thể phá hủy tất cả.
Lực lượng của đồ đằng pháp tướng bất đồng với công kích vũ kỹ bình thường.
Lực lượng pháp tướng trừ công kích vật lý ra còn công kích thần thức. Hơn nữa lực lượng pháp tướng không phải bằng vào phòng ngự bình thường có thể ngăn cản.
Thế nhưng mà Tiêu Bào Huy tuyệt đối không tưởng tượng nổi, pháp tướng mà hắn cho rằng tất sát lại bị đối phương dùng pháp tướng còn ngưu bức hơn, thoáng cái phá hủy.
Loại cảm giác này cho dù là người tự tin như Tiêu Bào Huy trong lòng cũng cảm thấy thất bại. Thật giống như đồ vật mà hắn vẫn lấy làm tự hào thoáng cái bị người ta nhẹ nhõm phá hủy.
Giờ phút này Tiêu Bào Huy có cảm giác thất bại vô cùng.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Ngươi... Ngươi cũng hiểu pháp tướng công kích?
Giang Trần lạnh nhạt cười cười:
- Lực lượng đồ đằng, lai lịch của các hạ chỉ sợ không đơn giản a. Rốt cuộc là thế lực phương nào phái tới? Cần gì phải dấu dầu lộ đuôi?
Ánh mắt Tiêu Bào Huy âm trầm bất định, điên cuồng hét lớn một tiếng:
- Ta cũng không tin, pháp tướng của ngươi có lợi hại hơn ta.
Thanh âm điên cuồng vang vọng, giống như trời sụp đổ, giống như biển gầm, như núi bạo liệt.
Toàn thân Tiêu Bào Huy tản mát ra từng đạo quang mang màu bạc, giống như muốn đem lực lượng toàn thân ngưng tụ vào một kích này.
- Tiểu tử, dưới một chiêu này không phải ngươi chết thì chính là ta vong.
Hiển nhiên giờ phút này Tiêu Bào Huy đã không còn cho rằng đối thủ là một đối thủ bình thường, hắn biết rõ đây là đối thủ mà hắn phải dốc hết toàn lực mới có thể đả bại.
Cho nên một kích kế tiếp hắn định dùng hết toàn lực.
Từng đạo phù văn màu bạc giống như những con cá chép màu bạc nhảy nhót, vô cùng chói mắt. Hai tay Tiêu Bào Huy kéo lại, một đạo phù văn dài ba thước được ngưng tụ, mang theo ý chí cường giả cường đại xuất hiện trong hư không.
Hai tay Tiêu Bào Huy vươn ra, đạo phù văn kia trực tiếp hóa thành một đoàn ngân quang chui vào trong cơ thể Tiêu Bào Huy.
Sau một khắc Tiêu Bào Huy giống như bị cường giả đại đế phụ thể, quanh thân tràn ngập quang mang chói lọi, lập tức tăng vọt tới mười trượng, xông thẳng lên trời.
- Uy năng đại đế.
Dưới đài đột nhiên có người nghẹn ngào kêu lên.
- Đây là ý chí đại đế, chẳng lẽ là đại đế phụ thể sao?
- Không tốt, Chân Đan Vương gặp nguy hiểm.
Giang Trần cảm nhận uy năng khủng bố này, trong lúc nhất thời lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Uy năng này thực sự là uy năng đại đế. Tuy rằng không phải phát ra từ trên người đại đế, nhưng nhất định là bên trong uy năng kia ẩn chứa uy năng đại đế cường đại, trong giây lát phụ thể vào người đại hán này.
Trong lúc nhất thời Giang Trần cảm thấy một cỗ nguy cơ khó hiểu.
Trong sát na, Giang Trần có quyết định. Tay chộp một cái, Đế Lâm Ngự Giáp phù được thúc dục, lực lượng phòng ngự cấp bậc đại đế cường đại lập tức dũng mãnh chui vào trong cơ thể.
Đế Lâm Ngự Giáp phù này tới từ Cơ Tam công tử, gián tiếp là từ tay phiệt chủ Bàn Long đại phiệt.
Ban đầu ở man hoang chi địa, Giang Trần từng dùng qua một lần.
Lúc ấy Đế Lâm Ngự