Cho nên quyền cương nhìn như cường hãn này mang theo khí thế dọa người, thế nhưng đối với Giang Trần mà nói, không có uy hiếp mang tính thực chất nào.
Đế Lâm Ngự Giáp phù được thúc dục toàn diện, lực phòng ngự của Đế cấp tạo thành một tầng quang tráo chung quanh người Giang Trần. Ngăn cản quyền cương đánh xuống, mặc cho quyền cương mạnh mẽ thế nào, thế nhưng vô luận thế nào cũng không thể lần nữa đè ép xuống.
Một bên là cự quyền cường đại màu bạc, một bên là q uang tráo phóng ngự màu vàng lóng lánh.
Cự quyền kia hung hăng đánh xuống, ép quang tráo phòng ngự kia lõm sâu, thế nhưng sau khi ép xuống được tới ba trượng lại không thể đột phá được thêm nữa.
Tiêu Bào Huy thấy thế cũng trợn mắt há hốc mồm.
Đây chính là uy năng của Đế cấp và công kích Đế cấp a, đối phương dựa vào cái gì mà chống đỡ được?
- Lực phòng ngự cấp bậc Đại Đế?
Trong lúc nhất thời tâm tình Tiêu Bào Huy cảm thấy mất mát, đây chính là lá bài tẩy mạnh nhất của hắn.
Dùng xong tấm át chủ bài này, hắn không còn có thể xuất ra bất kỳ con át chủ bài nào nữa.
- Không có khả năng.
Tiêu Bào Huy liên tục gào thét, tốc độ ra quyền càng nhanh:
- Phá cho ta, phá, phá.
Quyền cương không ngừng chồng chất, không ngừng ngưng tụ ở trên hư ảnh quyền cương kia. Quả nhiên dưới sự điên cuồng thúc dục của hắn, cự quyền kia cũng hạ thấp xuống được vài thước.
Thế nhưng mà công kích điên cuồng như vậy lại cực kỳ hao phí chân nguyên.
Cuối cùng Tiêu Bao Huy cũng chỉ là một bán bộ Hoàng cảnh, hắn càng như vậy tiêu hao của bản thân càng lớn. Nếu như bảo trì cường độ này, không tới nửa canh giờ, Tiêu Bào Huy nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma, thậm chí trực tiếp bị uy năng đại đế cắn trả.
Giang Trần thấy đối phương như vậy trong lòng cũng thở dài một hơi.
Hắn biết rõ đối phương đã thất thố, đây là cơ hội tuyệt hảo của hắn.
Đối phương chỉ có lực công kích và uy năng tạm thời đạt tới Đế cấp, thế nhưng lực phòng ngự nhất định vẫn vô cùng bình thường.
Nếu như hiện tại hắn có thể tập kích đối phương bất ngờ, tuyệt đối có thể tạo thành một kích trí mạng.
Nghĩ tới đây trong lòng Giang Trần đã có chủ ý.
Đế Lâm Ngự Giáp phù hộ thể làm cho Giang Trần không cần phải lo lắng tới vấn đề phòng ngự của mình, hiện tại chỉ cần tìm được một cơ hội là có thể đánh cho đối phương một kích trí mạng.
Trong lúc nhất thời, trong đầu Giang Trần hiện lên vô số sát chiêu.
Cuối cùng hắn quyết định vẫn nên dùng Ngũ Sắc Thần Quang kiếm mà Khổng Tước đại đế đưa cho hắn. Bộ thần kiếm này có khắc lạc ấn của Khổng Tước đại đế.
Lúc này cũng nên lộ ra phong mang của Ngũ Sắc Thần Quang kiếm.
Đột nhiên Giang Trần lần nữa thúc dục lực lượng huyết mạch, quang mang màu vàng quanh người hắn bỗng nhiên trở nên mơ hồ không rõ.
Sau một khắc Giang Trần ngưng tụ ra Kim Thiền pháp tướng.
Ve sầu thoát xác.
Mà bản thể hắn cũng đã tới sau lưng Tiêu Bào Huy.
Ngũ Sắc Thần Quang kiếm, đối ứng với năm màu của ngũ hành, năm làm một, một là năm, biến hóa vô cùng.
Giang Trần vỗ vỏ kiếm, quang mang ngũ sắc đánh vỡ trói buộc trong hư không, lôi cuốn theo lực lượng khiến cho thiên địa phải sợ hãi đột nhiên chém về phía Tiêu Bào Huy kia.
Một kiếm chém ra, phong vân biến sắc, thiên địa rung động.
Quang mang ngũ sắc lóng lánh trong hư không mang theo ngũ sắc thải vân giống như là tấm lụa liên tục vọt qua, năm đạo hợp lại thành một, tập trung vào một mục tiêu duy nhất.
Trảm.
Không có ai có thể dùng từ ngũ nào để hình dung được một kiếm này.
Quỷ dị, bởi vì một kiếm này dù ai cũng không có cách nào hiểu được, Chân Đan Vương này tại sao lại thoát thân khỏi công kích của đối phương, không ngờ lại xuất hiện sau lưng Tiêu Bào Huy rồi chém đối phương.
Bá khí, bởi vì một kiếm này ẩn chứa áo nghĩa kiếm đạo, rất nhiều danh gia kiếm đạo ở đây cũng hoàn toàn không nhìn thấy nông sâu.
Một kiếm này Giang Trần phối hợp Ngũ Sắc Thần Quang kiếm tu luyện Ngũ Lôi Thần Âm kiếm.
Môn kiếm thuật này lai lịch vô cùng bất phàm, năm đó cường giả dùng qua môn kiếm kỹ này so với phụ thân Thiên Đế