Trong lúc nhất thời, trên lôi đài là kiếm khí tung hoành, phảng phất có vô số Thái Cổ Cự Long bay múa.
- Long Chiến Vu Dã.
Cơ Trung Đường gào rú một tiếng, hai tay cầm kiếm, Kiếm Thế giương lên, mang theo khí thế ngập trời, cả người hoàn toàn dung nhập trong kiếm thế.
Giang Trần nhìn Cơ Trung Đường cả người mang kiếm đánh tới, cũng cười lớn một tiếng:
- Tới tốt.
Trong miệng nói lẩm bẩm, kiếm quyết trong tay dẫn động.
- Khí vi thần mẫu, thần vi khí tử. Tây phách chi kim, khởi ở phổi. Thần cho ta dùng, khí động Thần Tiêu.
Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm, trảm.
Bản thân Giang Trần có được Nguyên Từ Kim Sơn, Kim nguyên chi lực cho tới bây giờ là không thiếu. Một trảm này, dẫn động tây phách chi kim, dùng Kim nguyên chi lực cường đại hoàn thành một kích.
Kiếm cung đáng sợ, phun dũng mà ra, hung hăng vọt tới chiêu Long Chiến Vu Dã của Cơ Trung Đường.
Hiển nhiên, Giang Trần là ý định hoàn toàn sử dụng kiếm kỹ đối oanh, không làm bất luận sức tưởng tượng gì.
Không thể buông tha dũng giả thắng.
Hai bên đều là kiếm chưa từng có từ trước đến nay, ai cũng không chịu tránh ra, ai cũng không chịu mất mũi nhọn.
Khanh…
Hai mũi nhọn ở thời khắc này, thảm thiết đụng vào nhau.
Lực xé rách cường đại, lập tức thiết cắt hư không ra từng lỗ hổng, phát ra thanh âm thảm thiết, vô số Cương Phong lao ra, không ngừng oanh bốn phía lôi đài.
Mặt đất cùng cây cột ở bốn phía lôi đài, lập tức nhiều ra vô số vết kiếm thảm thiết.
Những lôi đài này, đều trải qua pháp trận cường đại gia trì, dù vậy, ở trước mặt Kiếm Thế thảm liệt như vậy, cũng là vết thương chồng chất.
Xuy xuy xuy xuy…
Kiếm khí bắn ra bốn phía, y phục trên người Giang Trần cùng Cơ Trung Đường, cũng bị kiếm khí này đánh trúng, hóa thành từng mảnh nhỏ, như là Hồ Điệp, bay loạn khắp nơi.
Mà Giang Trần lại như núi cao, lù lù bất động, đón gió mà đứng, chẳng những không có thối lui, ngược lại càng đi về phía trước vài bước.
Thúc dục Thần Ma Kim Thân, hoàn toàn thôn phệ những kiếm khí kia.
Còn Cơ Trung Đường, lại không có tu luyện Thần Ma Kim Thân, chỉ có thể dùng tay áo vung vẩy, quét bay những kiếm khí thảm thiết này.
Trong lúc nhất thời, ngược lại đã phân ra cao thấp.
Cơ Trung Đường ngẩng đầu thoáng nhìn, chỉ thấy Giang Trần giống như cười mà không phải cười nhìn mình. Hiển nhiên, đối phương sớm có dư lực phát động lớp công kích tiếp theo. Mà mình, lại còn đang tránh né kiếm khí còn sót lại.
Bởi như vậy, không hề nghi ngờ, Cơ Trung Đường hắn là rơi xuống hạ phong.
Tuy Cơ Trung Đường kiêu ngạo, nhưng không phải một gia hỏa bốc đồng, lại càng không phải người thua không nổi. Cố gắng bình phục tâm tình thoáng một phát, Cơ Trung Đường than nhẹ một tiếng:
- Chân Đan Vương, không thể tưởng được kiếm đạo của ngươi đáng sợ như vậy. Tuy ta còn có chút át chủ bài, nếu như liều lĩnh thi triển, có lẽ có ba phần nắm chắc thắng ngươi. Nhưng mà một khi thi triển nhóm kiếm kỹ kia, đối với bản thân ta tiêu hao cũng cực lớn. Mặc dù ta thắng ngươi, vòng tiếp theo gặp phải đối thủ cường đại, cũng sẽ bởi vì trận chiến này thiệt thòi hao tổn mà thất bại. Loại sự tình hại người không lợi mình này, Trung Đường ta khinh thường làm. Cho nên, trận chiến này dừng ở đây, Trung Đường nhận thua.
Cơ Trung Đường ngược lại vô cùng lưu manh, Chân Đan Vương đã có thể ở trên Kiếm đạo cùng mình chính diện đối kháng, vậy mình chẳng khác nào đã thất bại.
Dù sao, mình am hiểu nhất đúng là Kiếm đạo, mà đối phương, người ta còn có rất nhiều thủ đoạn, căn bản còn không có sử dùng.
Nói không dễ nghe, đây là Chân Đan Vương luyện kiếm với hắn mà thôi.
Tuy Cơ Trung Đường tuổi trẻ, nhưng cũng biết tiến thối.
Tiêu sái thong dong từ trên lôi đài nhảy xuống. Đối với hắn mà nói, hiện tại thua, ngược lại không có gì tiếc nuối. Dù đằng sau không có cơ hội phục sinh, trận chiến này, thu hoạch cũng đủ lớn rồi.
Dù sao, trận chiến này, hắn thu hoạch không đơn thuần là tâm đắc trên Kiếm đạo, càng cho hắn biết, thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Tuy thiên phú Kiếm đạo của hắn kinh người, được Bàn Long phiệt chủ đánh giá