Lúc này đây, hắn rút thăm trúng, là một đệ tử đại phiệt, tên Miêu Tác đến từ Linh Chi đại phiệt.
Miêu Tác này, lúc trước Giang Trần cũng bái kiến qua. Ở lần thứ nhất khi Giang Trần đi Khổng Tước Thánh Sơn, Cơ tam công tử dẫn hắn đi bái kiến một nữ tử, trên đường từng gặp Miêu Tác này.
Cơ tam công tử cùng Miêu Tác này, quan hệ hiển nhiên không thế nào tốt.
Còn Linh Chi đại phiệt, ở trong 28 phiệt của Lưu Ly Vương Thành, là tồn tại xếp hạng trước 6. Bởi vậy Miêu Tác này, ở trong đại phiệt đệ tử, cũng là tồn tại đứng vào TOP 15, thậm chí Top 10.
Một cái là người nổi bật trong đại phiệt đệ tử, một cái là Đại Hắc mã trong tán tu.
Hai người này va chạm, tự nhiên là rất có lực hấp dẫn.
Giang Trần quét nhìn tình huống giao đấu thoáng một phát, liền tổng kết ra mấy trận hay. Mà Miêu Tác cùng Tôn Vũ Tiểu Thắng chiến đấu, Giang Trần cũng cảm thấy rất hứng thú.
Lúc trước Giang Trần từng xem qua Tôn Vũ Tiểu Thắng ở trận pháp sàng chọn, liền đối với gia hỏa nhìn như cười đùa tí tửng, bất cần đời này nhiều thêm vài phần chú ý.
Tuy Miêu Tác là người nổi bật trong đệ tử đại phiệt, nhưng chưa hẳn có thể áp đảo Tôn Vũ Tiểu Thắng.
Tuy Giang Trần nhìn không thấu lai lịch của Tôn Vũ Tiểu Thắng, nhưng có một điểm là khẳng định, Tôn Vũ Tiểu Thắng này, nhất định đạt được qua danh sư chỉ điểm cùng rèn luyện.
Điểm này, từ trên khí chất cũng có thể thấy được.
Đương nhiên, Giang Trần cũng nhìn ra được, Tôn Vũ Tiểu Thắng này, có khả năng thật là tán tu. Bởi vì ở trên người hắn, có một ít tính chất đặc biệt của tán tu.
- Một tán tu được danh sư chỉ điểm qua, có lẽ so với đệ tử đại phiệt bình thường càng đáng giá chờ mong?
Trong nội tâm Giang Trần nghĩ lấy.
- Vi thiếu gia, nếu như tương lai ngươi đạt được cơ hội phục sinh, nhất định không nên khiêu chiến Tôn Vũ Tiểu Thắng.
Giang Trần dặn dò.
Vi Kiệt khẽ giật mình:
- Tôn Vũ Tiểu Thắng? Hắn có thể qua cửa ải của Miêu Tác sao?
Vi Kiệt khó hiểu hỏi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Miêu Tác miệng cọp gan thỏ, ta căn bản nhìn không tốt hắn.
Cũng không phải Giang Trần xem thường Miêu Tác, mà là so sánh với nhau, Giang Trần cảm thấy Tôn Vũ Tiểu Thắng càng để cho người nhìn không thấu.
Sau khi trọng tài tuyên bố, một vòng giác trục cuối cùng, cũng chính thức khai hỏa.
Tuy lực chú ý của Giang Trần phải phân tán đến các lôi đài khác, nhưng lực chú ý chủ yếu, vẫn là chỗ Miêu Tác cùng Tôn Vũ Tiểu Thắng.
Bởi vì, Tôn Vũ Tiểu Thắng này để cho Giang Trần sinh ra hứng thú dày đặc.
Miêu Tác ỷ vào mình là đệ tử đại phiệt, là người nổi bật trong đại phiệt. Cho nên ngay từ đầu, thế công liền dị thường hung mãnh. Với tư cách đệ tử Top 6 đại phiệt, lực công kích của Miêu Tác là rất kinh người. Quyền cước như Hồng Đào Giang Hải, khí thế phi phàm.
Loại phong cách này, cùng hình thể của hắn là phi thường phù hợp.
Như một con Hùng Bi hung tàn, từng chiêu từng thức, đều phi thường thô bạo. Nhưng mà hết lần này tới lần khác lực sát thương rất mạnh.
Hiển nhiên, Miêu Tác cũng muốn mượn Tôn Vũ Tiểu Thắng, đến xác minh thực lực võ đạo của mình, mượn cái này dương uy danh của mình.
Bất quá, trí tuệ chiến đấu của Tôn Vũ Tiểu Thắng, rõ ràng cao hơn Miêu Tác rất nhiều.
Rõ ràng có đủ lực lượng cùng Miêu Tác chính diện chống lại, nhưng Tôn Vũ Tiểu Thắng này căn bản không theo sáo lộ của Miêu Tác chiến đấu, mà chọn dùng chiến thuật du kích, khi thì quấy rối, khi thì phòng ngự, khi thì đánh lén, các loại thủ đoạn, không ngừng chọc giận Miêu Tác.
Tuy Miêu Tác không tính là loại người không hề có lòng dạ, nhưng mà đánh tới cuối cùng, vẫn bị chiến thuật của Tôn Vũ Tiểu Thắng chọc giận.
Luận bàn Võ đạo, chọc giận đối thủ chưa chắc là chuyện tốt. Bởi vì sẽ có khả năng khiến đối thủ bộc phát ra lực lượng đáng sợ hơn nữa.
Thế nhưng mà Tôn Vũ Tiểu Thắng, hiển nhiên rất am hiểu đầu cơ phương diện này.
Cuối cùng nhất dưới tình huống không ngừng chọc giận Miêu Tác, dùng tình thế không tính gian nan, đánh bại Miêu Tác, lấy được thắng lợi vòng thứ sáu.
Kết quả trận chiến này vừa ra, quả nhiên bị rất nhiều chú ý,