- Đây mới là thủ đoạn ẩn giấu của Chân Đan Vương sao?
- Cảm nhận được không? Dãy núi Kim sắc này, giống như có ma lực thần kỳ, giống như có được mũi nhọn vô tận, để cho người nhìn xem cũng cảm thấy không rét mà run.
Giờ khắc này, ngayc ả những người quen thuộc Giang Trần kia, cũng có chút ít ngồi không yên.
Giang Trần có được Nguyên Từ Kim Sơn, rất ít người biết rõ. Mặc dù giao thủ với rất nhiều địch nhân, hắn dùng qua Nguyên Từ Kim Sơn, nhưng đối thủ thấy Nguyên Từ Kim Sơn, trên cơ bản đều chết hết.
Mà lần này Giang Trần triệt để không che lấp, hoàn toàn thúc dục Nguyên Từ Kim Sơn, cái uy thế kia mạnh, quả thực là nghe rợn cả người, tự nhiên đưa tới vô số oanh động.
Coi như là Bàn Long đại phiệt, chứng kiến một tòa Kim sắc Đại Sơn lơ lửng ở trên không trung kia, cũng trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
- Cái này. . . Đây là một ngọn núi? Chân Đan Vương luyện hóa một ngọn núi làm pháp bảo?
Ngữ khí của Bàn Long phiệt chủ kích động, trong lúc nhất thời cũng có chút khó có thể tự kiềm chế.
Cơ tam công tử càng là mặt mày hớn hở:
- Hơn nữa ngọn núi này có được Kim nguyên lực cường đại, tựa hồ là muốn cùng Cao Triển đối chọi gay gắt a. Đặc sắc, trận chiến này thực phấn khích.
- Ân, trận chiến này, tuyệt đối là một trận đặc sắc nhất cho tới bây giờ. Tuy hai người không có nhiều chiêu thức hoa mỹ, nhưng Đại Đạo đến giản, hai người này giao phong, kỹ thuật hàm lượng rất cao.
Bàn Long phiệt chủ bình luận.
Hoàng Nhi đứng ở dưới đài, lại im lặng đứng ở trong góc nhỏ, nhìn ái lang ở trên lôi đài như là Thiên Thần hạ phàm, trong lòng cực kỳ kiêu ngạo.
Mình có thể ở trong thế tục mênh mông, tìm được một kỳ nam tử như vậy, cuộc đời này tiếc gì nữa?
Bất kỳ một thiếu nữ nào, trong nội tâm đều có một Bạch Mã Vương Tử của mình. Chỉ là Hoàng Nhi từ nhỏ xuất thân cao quý, tầm mắt cực cao.
Ngay cả những tuổi trẻ tài tuấn kia ở Vạn Uyên đảo, cũng chưa chắc vào pháp nhãn của nàng.
Mà hết lần này tới lần khác, ở thế tục, lại gặp Giang Trần, nam tử này, cũng không có tận lực nịnh nọt nàng, cũng không có cố ý ở trước mặt nàng biểu hiện cái gì.
Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác, nhất cử nhất động của hắn, theo thời gian dần qua lại chinh phục nàng.
- Nhi tử một thế tục tiểu chư hầu, ngắn ngủn mười năm thời gian, quật khởi đến trình độ cùng thiên tài cao cấp nhất của Thượng Bát Vực bình khởi bình tọa. Thế gian to lớn, thiên tài như vậy, có thể có mấy người? Mười vạn năm qua, lại có thể có mấy người?
Giờ khắc này, trong lòng Khổng Tước Đại Đế cũng cảm xúc bành trướng.
Đến cấp độ như hắn, tâm tình đã có rất ít chấn động. Thế nhưng mà giờ khắc này, hắn như trước có một tí gợn sóng.
Đều nói thiên tài là đúng thời cơ mà sinh.
Ở trên người Giang Trần, Khổng Tước Đại Đế hoàn toàn tin tưởng điểm này. Thiên tài chính thức, đích thật là thuận theo Thiên Địa đại thế mà sinh.
Mặc kệ trận chiến này Giang Trần thắng hay bại, Khổng Tước Đại Đế đều tin tưởng vững chắc, Giang Trần chính là người hắn một mực muốn tìm, tuyệt đối sẽ không sai.
Vân Trung Minh Hoàng cùng mấy Hoàng giả khác, thấy một màn như vậy, cũng chậc chậc sợ hãi thán phục, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, âm thầm thuyết phục.
Vẫn là ánh mắt của bệ hạ độc đáo, bằng không thì những người khác, ai có thể từ trong biển người mênh mông đào móc ra một thiên tài vô danh như vậy, chỉ dựa vào một lần Lưu Ly Vương Tháp Hội, liền bỗng nhiên nổi tiếng?
Một tòa Đại Sơn nguy nga, đặt ở trên lôi đài, lập tức đè lại khí thế Ma Thần của Cao Triển.
Cao Triển thấy thế, sắc mặt cũng ngưng tụ, hiển nhiên đối với một màn này cảm thấy cực kỳ giật mình. Bất quá, trên mặt của hắn lập tức hiện ra vẻ dữ tợn:
- Tiểu tử, không phải ngươi triệu hoán một tòa kim sơn, bằng vào nó có thể thủ thắng. Ngươi muốn so lớn sao?