Nếu như có thể mà nói, lại để cho người Khổng Tước Thánh Sơn nhất mạch, về sau tiếp tục chấp chưởng Lưu Ly Vương Thành, cũng không có cái gì không tốt.
Về phần Tu La Đại Đế, mọi người đều biết hắn cũng rất mạnh. Thế nhưng mà so sánh với Khổng Tước Đại Đế, mọi người cảm thấy hắn giống như kém một chút gì đó.
Mà trên người Chân Đan Vương, lại có tính chất đặc biệt đồng dạng Khổng Tước Đại Đế, thần bí mà không lường được, vĩnh viễn tràn ngập kinh hỉ.
Thậm chí, trên người Chân Đan Vương còn có ưu điểm mà Khổng Tước Đại Đế không có, là Đan Vũ song tuyệt.
Nếu như mấy trăm năm sau, Chân Đan Vương chính thức cầm quyền, sự nghiệp đan đạo của Lưu Ly Vương Thành nhất định sẽ nâng cao một bước, thậm chí khiêu chiến Đan Hỏa Thành cũng không phải là không có hi vọng.
Thiếu chủ như vậy, cũng khó trách Lưu Ly Vương Thành từ trên xuống dưới ủng hộ như vậy.
Coi như là người của hai mạch Tu La Đại Đế cùng Thương Hải Đại Đế, ở trên loại trường hợp này, cũng phải gặp dịp thì chơi, tiến lên chúc mừng.
Dù trong nội tâm có một vạn cái không vui, cũng chỉ có thể kéo khuôn mặt tươi cười nói tiếng chúc mừng.
Dù sao, đã đến cấp bậc Đại Đế, đến cao tầng tầm đó, cho dù là âm thầm ngươi tranh ta đoạt, biểu hiện ra cũng không có khả năng quá mất phong độ, bằng không thì có chút vạch mặt rồi.
Sau một phen chúc mừng, việc này cuối cùng mới định xuống.
Khổng Tước Đại Đế cười nhìn Giang Trần, nói:
- Khó được có lần thịnh hội này, ngươi cũng đi lên nói hai câu, vừa vặn để cho tất cả mọi người làm quen ngươi một chút.
Giang Trần cũng không chối từ, đi đến đài, chắp tay nhìn bốn phương tám hướng, cất cao giọng nói:
- Từ ngày đầu tiên ta đi vào Lưu Ly Vương Thành, ta liền cảm nhận được Lưu Ly Vương Thành bất phàm. Ngày đó, đúng lúc là ngày đưa tang Phàn thiếu chủ, ta từ trong hào khí đau thương kia của Lưu Ly Vương Thành, đã biết rõ, đây là một địa phương có tín ngưỡng, đây là một địa phương đoàn kết, đây là một địa phương đáng giá dừng lại.
Giang Trần nói đến đây, lập tức bị vô số tiếng vỗ tay đánh gãy, thanh âm của hắn, cũng bị vô số tiếng vỗ tay bao phủ.
Một ít võ giả niên kỷ hơi lớn, vành mắt đỏ bừng, không ngừng lau nước mắt. Hiển nhiên, Giang Trần nói lời này, đã chọt trúng điểm nước mắt của bọn hắn.
Đúng vậy, Lưu Ly Vương Thành là địa phương có tín ngưỡng. Đây là địa phương mà từng võ giả của Lưu Ly Vương Thành đều cảm thấy tự hào.
Bởi vì, đại gia đình Lưu Ly Vương Thành này, mặc kệ từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều vì Lưu Ly Vương Thành trở nên tốt hơn mà cố gắng.
Giang Trần lẳng lặng chờ đợi, chờ tiếng vỗ tay chậm rãi ngừng, lúc này mới tiếp tục nói:
- Lúc Thái Uyên các của ta khai trương, ta một đường liền cảm nhận được mọi người nhiệt tình ủng hộ. Coi như là đối mặt một ít thế lực làm khó dễ hay chèn ép, mọi người đều đứng ở góc độ công chính, cũng không có nịnh nọt, chèn ép ta là người từ ngoài đến. Điểm này, thực rất đáng quý. Từ một khắc đó, ta liền thích chỗ này. Ta lấy Lưu Ly Vương Thành mà vẻ vang.
- Sau đó, ta may mắn ở trận chiến đan đạo, đánh bại âm mưu của Đan Hỏa Thành, bảo vệ tôn nghiêm của Lưu Ly Vương Thành. Kỳ thật đứng ở góc độ của một Đan sư xem xét, ta chỉ là làm việc ta nên làm. Mà các ngươi cho ta, lại là bao dung cùng ưu ái vô tận. Ta cảm thấy ta trả giá, cùng ta đạt được so sánh, thật sự là quá ít. Ta hà đức hà năng gì, lại có thể làm cho lúc Võ Tháp chi đấu, mọi người một đường hoan hô cho ta, vỗ tay cho ta, toàn tâm toàn ý ủng hộ ta?
Giang Trần nói đến đây, ngữ khí cũng hơi có chút kích động.
Đón lấy, lại là một hồi tiếng vỗ tay rất lâu, kéo dài không nghỉ.
Làm cho Khổng Tước Đại Đế không thể không đè bàn tay xuống, để cho mọi người tạm thời dừng vỗ tay lại.
- Ta từ ánh mắt,