Nguyên lai mình đã có quyền lực điều động được hắn.
Giang Trần ngược lại không khách khí, thu Thiếu Vũ Lệnh.
Mình đã ngồi lên vị trí Thiếu chủ, quy củ như thế, nếu như mình đẩy đẩy kéo kéo, cái kia cũng có chút làm kiêu.
Nhớ ngày đó Thái Uyên lâu hai độ khai trương, Vương Đình đại phiệt kiêu ngạo như vậy, còn có Tu La vệ càng là hung hăng càn quấy.
Kết quả Khổng Tước vệ vừa xuất hiện, lập tức áp chế khí diễm của Vương Đình đại phiệt xuống, cuối cùng trực tiếp bắt đi phụ tử của Vương Đình đại phiệt. Dù là Tu La vệ, cũng không dám phóng một cái rắm.
Khổng Tước vệ, đây tuyệt đối là cỗ lực lượng mạnh nhất Lưu Ly Vương Thành.
- Đi chuẩn bị một chút a. Về đồ vật của Khổng Tước Thánh Sơn, còn có rất nhiều cần ngươi nắm giữ. Bất quá việc cấp bách nhất của ngươi, là chuẩn bị hành trình Lưu Ly Vương Tháp cho tốt. Những chuyện khác, chờ hai năm sau ngươi đi ra lại hiểu rõ cũng không muộn.
Tuy Khổng Tước Đại Đế lo lắng Ma tộc, đang làm các loại chuẩn bị, nhưng mà hai năm thời gian, hắn vẫn chờ được rất tốt.
Nếu mười năm tám năm, vậy thì khó mà nói rồi.
Giang Trần chắp tay:
- Nếu như thế, vãn bối liền được cáo lui trước. Ý định đi thế tục một lần, mua một ít tôi tớ đến.
Động phủ thật sự có chút trống rỗng, dù sao cũng phải có một ít người đến cường tráng nhân khí, làm một ít sự tình hằng ngày.
Những thân vệ kia, Giang Trần không có ý định để cho bọn hắn làm những việc nặng này. Những người kia một đường đi theo mình, trung thành và tận tâm, Giang Trần cũng ý định trọng điểm tài bồi thoáng một phát, cho bọn hắn một đoạn Tạo Hóa.
Khổng Tước Đại Đế cũng không nói gì, chỉ gật đầu dặn dò:
- Nhớ kỹ, từ nay về sau, ngươi là người có được Thiếu Vũ Lệnh, đại biểu cho Khổng Tước Thánh Sơn. Mặc kệ đi tới chỗ nào, Thiếu Vũ Lệnh đều là biểu tượng thân phận của ngươi, Khổng Tước Thánh Sơn cũng là chỗ dựa kiên cố nhất của ngươi.
Giang Trần gật đầu, biết rõ lời này của Khổng Tước Đại Đế rất có thâm ý.
Trở lại động phủ, Giang Trần bàn giao thoáng một phát, liền ý định đi Ngư Long quảng trường, mua sắm một ít nô lệ tôi tớ đến nghe sai sử.
Câu Ngọc cùng Tiết Đồng tự nhiên là muốn đi, Lăng Huệ Nhi nghe nói có náo nhiệt như vậy, tự nhiên cũng sảo sảo nhượng nhượng bám đuôi.
Loại địa phương như Ngư Long quảng trường, Giang Trần không có hảo cảm gì. Lúc trước mình từ Ngư Long quảng trường đoạt mấy ngàn nô lệ đi ra, chỉ tiếc, ngoại trừ lưu lại một nhóm, những thứ khác đều bị Giang Trần âm thầm ném trả lại cho Tư Khấu thế gia Vạn Khôi Các.
Cũng không phải Giang Trần không muốn chiếm tiện nghi của Vạn Khôi Các, mà là những nô lệ kia đều có ấn ký của Vạn Khôi Các. Nếu như không trả, chỉ cần Vạn Khôi Các bóp nát bổn mạng ngọc giản của những nô lệ kia, những nô lệ kia liền chết mất.
Giang Trần không muốn người vô tội bị liên quan, cho nên mới vụng trộm ném trả lại cho Vạn Khôi Các.
Quảng trường Ngư Long vô cùng phức tạp, Giang Trần cũng không quá nguyện ý dừng lại ở nơi này quá lâu. cũng không muốn mang theo một đám nữ tử có tư sắc xuất chúng đi tới nơi này.
Nhưng mà dùng thân phận hiện tại của hắn ở Ngư Long quảng trường này cũng không thể nào gặp phải vấn đề gì.
Lần trước Giang Trần tới Ngư Long quảng trường này là đi cùng với Vi Kiệt. Lần này tới đây, cho dù có mang theo Vi Kiệt, thế nhưng cũng không còn giống như xưa nữa.
Bởi vì khi đó Vi gia trong mắt mọi người chỉ là một thế gia cửu cấp suy tàn mà thôi, cũng không đáng để cho mọi người coi trọng.
Lần này trở lại chốn cũ, Giang Trần không mang theo bất luận một kẻ nào. Không có mang Vi Kiệt, cũng không gọi Cơ Tam công tử. Bởi vì mấy ngày nay bọn họ cũng bận rộn, cũng nên chuẩn bị tiến vào Lưu Ly vương tháp.
Vi Kiệt tiến vào Thiên Tài bảng, có thể tiến vào võ tháp.
Mà Cơ Tam công tử tiến vào Thiếu chủ bảng, tự nhiên cũng có thể tiến vào chủ tháp Lưu Ly vương tháp. Chỉ có ba ngày chuẩn bị, mỗi người đều không ai có thời gian nhàn rỗi.
Huống hồ dùng tu vi của Giang Trần hiện tại, ở Lưu Ly vương