Nếu như bên người một thượng vị giả không có người như vậy mới là nguy hiểm.
Lời nói tới đây, mục đích của hắn cũng đã đạt tới. Hắn tới nơi này không phải là vì muốn tìm kiếm vận khí, cũng không phải để cho Đa Mai Minh Hoàng vừa gặp đã cúi đầu với hắn.
Dùng thân phận và địa vị của Tứ đại hoàng giả, chuyện này cũng không thực tế một chút nào.
Lần bái phỏng này của hắn kỳ thực chỉ là biểu đạt một loại tư thái của mình mà thôi.
Lại tùy ý đàm luận vài câu, Giang Trần liền đứng dậy cáo từ.
Đa Mai Minh Hoàng cũng không giữ khách, tiễn Giang Trần tới cửa rồi nói:
- Những lời nói khách khí lão thân không nói nhiều. Người có vấn đề gì thì có thể tới tìm Vân Trung Minh Hoàng trước. Người có Thiếu Vũ lệnh, nếu vấn đề lớn người còn có thể điều động Khổng Tước vệ. Cho nên lão thân nói, có việc đừng tới tìm lão thân nói nhảm.
Giang Trần cười cười, đối với ngôn từ sắc bén của Đa Mai Minh Hoàng cảm thấy khó có thể ứng đối.
Hắn lại nói sang chuyện khác:
- Lúc trước ở trước sơn môn có một tiểu cô nương năm sáu tuổi, rất là đáng yêu. Là ngoại tôn nữ của Minh hoàng sao?
- Ngươi nói tới Niệm nhi sao?
Đa Mai Minh Hoàng nao nao, hiển nhiên nàng còn chưa thích ứng được chuyện Giang Trần đột nhiên hỏi tới chuyện này.
Giang Trần cười gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, tiểu cô nương này nói mình gọi là Niệm nhi.
Nói tới Niệm nhi, trong đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Đa Mai Minh Hoàng nhiều thêm mấy phần nhu hòa, giống như tiểu cô nương giống như thiên sứ kia khiến cho Đa Mai Minh Hoàng lạnh lẽo như khối băng này cũng có thể bị hòa tan vậy.
- Ài, lão thân một mực thanh tu, chưa từng có hôn phối, sao lại có ngoại tôn nữ được chứ? Niệm nhi là đại đế bệ hạ ủy thác ta nuôi dưỡng, đây là một tiểu nha đầu thiện lương, số khổ, còn là một tiểu nha đầu số khổ, không có mẫu thân.
Nói tới đây, ánh mắt Đa Mai Minh Hoàng nhìn về phía Giang Trần:
- Ngày hôm trước không phải thiếu chủ cũng biết rõ chuyện cầu hôn hoang đường kia hay sao?
Giang Trần nhướng mày, nhớ tới cái gì rồi nói:
- Niệm nhi này là nhi nữ của Đan nhi tiểu thư sao?
Giang Trần còn chưa nhìn qua Đan nhi tiểu thư này, vốn tưởng rằng ngày hôm trước có thể nhìn thấy. Kết quả người ta bởi vì không muốn bị cầu hôn quấy nhiễu cho nên trực tiếp tuyên bố bế tử quan ba năm.
Về sau Giang Trần nghe Khổng Tước đại đế bệ hạ nói, Đan nhi này có một nhi nữ, lại không nghĩ rằng hôm nay hắn lại nhìn thấy.
Mà nhìn thấy tiểu cô nương giống như thiên sứ này cũng khiến cho trong lòng Giang Trần mềm nhũn, thoáng cái giống như bị đánh trúng vậy.
Khiến cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác thân thiết khó hiểu với tiểu cô nương này, có chút hiếu kỳ, thậm chí là hoàn toàn không rõ tại sao lại sinh ra cảm giác yêu thương.
Cũng bởi vì loại cảm xúc khó hiểu như vậy, khiến cho Giang Trần nhịn không được mà hỏi Đa Mai Minh Hoàng.
Nghe thấy Đa Mai Minh Hoàng nói tiểu cô nương này đáng thương như vậy, trong lòng Giang Trần không hiểu sao lại run rẩy một chút, không ngờ lại có chút đồng tình, có chút cảm giác thương cảm.
Võ giả như Giang Trần, đạo tâm cứng rắn như bàn thạch. Đột nhiên xuất hiện cảm giác khó hiểu này cũng khiến cho trong lòng Giang Trần âm thầm cảm thấy kỳ quái.
- Ài, xem ra kiếp trước kiếp này không có quen biết, nói chuyện với tiểu hài tử, khiến cho ta trời sinh không có lực miễn dịch với tiểu hài tử a. Chỉ là vì sao tiểu cô nương này lại khiến cho bản thân ta có cảm giác thân thiết không nói nên lời như vậy?
Kỳ thực Giang Trần cũng chỉ hiếu kỳ, chỉ là hắn vẫn cảm thấy, có lẽ bởi vì trời sinh hắn ưa thích mấy tiểu cô nương đáng yêu như vậy mà thôi.
Đi ra khỏi sơn môn Đa Mai đạo tràng, Giang Trần cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn vài lần, cuối cùng không có thu hoạch được gì, lúc này mới bực mình rời khỏi.
Hắn rất muốn liếc mắt lại nhìn tiểu cô nương kia, thế nhưng mà dù sa ocuxng mới tới, nếu như hắn biểu hiện quá mức nóng vội với một tiểu cô nương năm sáu tuổi, sẽ khiến cho Đa Mai Minh Hoàng cảm thấy khó chịu, nghi kị.
Sau khi Giang Trần rời khỏi một lát, Niệm nhi cũng vội vã đi tới bên cạnh Đa Mai Minh Hoàng.
- Mỗ mỗ, bọn họ