Nếu như không có thông qua khảo nghiệm, tự nhiên không có cách nào tiếp xúc được tới bí mật bên trong.
Chiếu theo như vậy mà đoná, trong Lưu Ly vương tháp có lẽ còn ẩn chứa bí mật cấp độ cao hơn. Hơn nữa bí mật này cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể để cho kẻ nào tiết lộ.
Cho nên người không có chinh phục chín tấm Lưu Ly bia, căn bản không có tư cách mở ra bí mật này.
Dù hắn là Khổng Tước đại đế, là chủ nhân của Lưu Ly vương thành, khống chế Lưu Ly vương thành ba ngàn năm, sự lý giải của hắn đối với Lưu Ly vương tháp so với những người tham dự thịnh hội Lưu Ly vương tháp cũng không lớn hơn là bao.
Mà hiện tại Giang Trần một đường xông tới tấm Lưu Ly bia thứ chín, hành động này khiến cho tâm tình Khổng Tước đại đế vô cùng phức tạp.
Một mặt, dùng sự lý giải của hắn với Giang Trần, tiểu tử này là con ưng không thấy con thỏ không vỗ cánh. Nếu như không có gi nắm chắc, hắn nhất định sẽ không xúc động như vậy.
Một mặt khác, hắn lo lắng Giang Trần tuổi trẻ khí thịnh, bị thuận lợi trước đó mê hoặc, từ đó làm ra phán đoán, hành động sai lần, dưới xúc động, thất bại trong gang tấc.
Khổng Tước đại đế rất muốn Giang Trần có thể vạch trần bí mật sâu trong Lưu Ly vương tháp, đạt được truyền thừa cường đại hơn.
Tốt nhất là vượt qua Khổng Tước đại đế hắn, vượt qua cực hạn đang hiện hữu trên bát vực.
Vì như thế, tương lai một khi bộc phát ma kiếp, mới có thể tỉnh táo bảo đảm hương khói của Lưu Ly vương thành, có thể kéo dài số mệnh Lưu Ly vương thành.
Dùng tuệ nhãn Chư thiên của Khổng Tước đại đế, hắn cảm thấy mình sẽ không nhìn nhầm. Giang Trần này tuyệt đối là người có đại khí vận. Điểm này Khổng Tước đại đế không chút nghi ngờ.
Hắn chỉ sợ Giang Trần thiếu niên đắc chí, qua loa như vậy, do đó không tìm hiểu được bí mật ẩn sâu sau chín tấm Lưu Ly bia.
Đây là chuyện mà Khổng Tước đại đế không nguyện ý nhìn thấy nhất.
Tứ đại minh hoàng đều trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên bọn họ cũng bị tin tức này đánh bại.
Trấn Tuế Minh Hoàng vỗ đầu một cái nói:
- Chân thiếu chủ này quả thực không ra bài theo đường lối nào a. Thời gian nhiều như vậy mà hắn lại sốt ruột như thế.
Đa Mai Minh Hoàng lạnh lùng nói:
- Thiếu niên đắc chí, cuối cùng vẫn là thiếu kiên nhẫn, nếu như lần này hắn gục ngã trước tấm Lưu Ly bia thứ chín, tuyệt đối không phải là do thiên phú không đủ, mà là tính cách không được. Loại tính cách lỗ mãng này nếu như không thay đổi, cái gọi là số mệnh cuối cùng chỉ là mây bay.
Dã Hồ Minh Hoàng cũng thở dài nói:
- Xúc động, xúc động a. Nhưng mà người trẻ tuổi có ai mà không xúc động qua cơ chứ?
Dưới tấm Lưu Ly bia thứ chín, Giang Trần đột nhiên hoài ng hi liệu mình đã mở ra một cánh cửa thời không, tiến vào thế giới hoàn toàn bất đồng hay không.
Tấm Lưu Ly bia thứ chín này, độ khó cơ hồ thoáng cái tăng lên năm tới mười lần.
Thần thức Giang Trần bắn vào trong tấm Lưu Ly bia thứ chín kia, lập tức kích phát ra năng lượng của tấm Lưu Ly bia thứ chín, uy áp cường đại giống như trời sập xuống, đè lên người hắn.
Cho dù là gia hỏa mạnh mẽ như Giang Trần cũng bị khí thế và uy áp của tấm Lưu Ly bia thứ chín này trấn trụ. Nếu như không phải đạo tâm hắn cường đại, thần thức đủ cường hãn, chỉ sợ trong nháy mắt đã bị tấm Lưu Ly bia thứ chín này dọa cho đái ra quần.
Nội dung của tấm Lưu Ly bia thứ chín này vô cùng phong phú, giống như mở ra cánh cửa địa ngục, khi thì các loại cương phong rít gào giống như giận dữ, khi thì các loại thanh âm gào khóc thảm thiết vang vọng. Khi thì các loại âm sát khí cuồn cuộn kéo tới, lạnh lẽo vô cùng.
- Người trẻ tuổi, hoan nghênh ngươi đi tới Ngư Long chi bia. Tấm Lưu Ly bia này chính là tấm Lưu Ly bia cuối cùng, nếu như ngươi có thể vượt qua tấm Lưu Ly bia này, ngươi sẽ giống như Chân Long cửu thiên, tung bay lên trời. Nếu như ngươi không qua, ngươi vẫn giống như những thiên tài bình thường khác. Biến thành tạp ngư trong chúng sinh. Nói như vậy, trên con đường thiên tài,