- Ồ?
Khổng Tước đại đế nghe vậy, trong mắt khẽ động, nhìn qua người trẻ tuổi thú vị trước mắt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác chờ mong.
Hắn còn chưa từng nhìn thấy người trẻ tuổi nào lại có chủ kiến đối với đường tu luyện võ đạo của mình nhưu vậy. Nhìn thế nào cũng giống như tiểu tử này đã vạch định từ trước a.
- Bệ hạ, Khổng Tước thánh sơn chúng ta có bảo vật thuộc tính thổ gì không? Người ban thưởng Ngũ Sắc Thần Quang kiếm, ở phương diện thuộc tính ngũ hành, hiện tại ta chỉ còn thiếu thuộc tính thổ mà thôi. Nếu như có thể thu thập được bảo vật thuộc tính thổ, ngũ mạch cùng phi, ngũ hành gồm nhiều mặt, đến lúc đó lại trùng kích Hoàng cảnh, hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.
Bảo vật thuộc tính thổ Khổng Tước đại đế cũng lực bất tòng tâm.
Thế nhưng sau khi nghe Giang Trần giải thích, chính Khổng Tước đại đế cũng cảm thấy rất vui mừng. Cũng chính thức biết được thiên tài trẻ tuổi này ở phương diện võ đạo có kiến giải mới mẻ, độc đáo, cho nên Khổng Tước đại đế hắn cũng không cần phải quan tâm quá nhiều.
- Giang Trần, ngươi có ngộ tính như vậy, bổn đế vô cùng vui mừng. Ít ngày nữa, bổn đế sẽ tới Man Hoang, Khổng Tước thánh sơn này về sau chậm rãi giao cho ngươi quản lý.
Giang Trần sững sờ:
- Nhanh như vậy sao?
- Ha ha, cho ngươi cầm quyền ngươi còn ngại nhanh sao?
Khổng Tước đại đế vui đùa nói.
Giang Trần cười khổ:
- Bệ hạ, là tiểu tử lo lắng quá nhanh sẽ dẫn tới căn cơ bất ổn. Hơn nữa đối với việc quản lý Khổng Tước thánh sơn to lớn như vậy ta cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Lại nói, qua ít ngày, tiểu tử cũng muốn đi bốn phía một chút, trải nghiệm, mở rộng tầm mắt một chút.
Khổng Tước đại đế ung dung cười nói:
- Không ngại, không ngại ngươi quản lý Khổng Tước thánh sơn, cũng không phải ta muốn ngươi suốt ngày ở trong Lưu Ly vương thành. Ngươi với tư cách là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Ta không ở đây, ngươi không ở đây, tự nhiên sẽ có người duy trì trật tự hàng ngày. Ngươi thực sự cho rằng, Khổng Tước thánh sơn vận hành mỗi ngày đều cần bổn đế tự mình ra lệnh sao?
Những thứ này Giang Trần cũng biết, thượng vị giả quả thực không có khả năng mỗi ngày đều hỏi tới mấy chuyện lặt vặt này.
Từ biết Khổng Tước đại đế, Giang Trần trở lại động phủ của mình.
Thiếu chủ phủ, những thân vệ kia biết được tin tức thiếu chủ sắp trở về đều kích động không thôi.
Những năm này tuy rằng bọn họ ở Khổng Tước thánh sơn rất thoải mái, thế nhưng Giang Trần không có ở đây, bọn họ có cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó.
Hiện tại thiếu chủ rốt cuộc cũng trở về, tự nhiên bọn họ vô cùng kích động.
Ngay cả Hoàng Nhi xa cách với Giang Trần lâu như vậy trong lòng cũng cực kỳ nhung nhớ. Nàng mang theo một đám thân vệ chờ ở trước cửa phủ thiếu chủ từ sớm.
Giang Trần từ xa nhìn thấy Hoàng Nhi mang theo một đám thân vệ, từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trong mắt hắn, tâm tình Giang Trần cũng vô cùng tốt, nhanh chóng bước tới.
Hai má trắng nõn của Hoàng Nhi lúc này hơi có chút hồng, nàng khẽ cười một tiếng:
- Đã về rồi sao?
- Thiếu chủ.
- Thiếu chủ, người làm chúng ta nhớ người muốn chết.
Những thân vệ kia đều tiến lên nói.
Câu Ngọc, hiện tại so với trước kia còn tình cảm hơn. Những năm này tâm tính nàng luôn biến đổi. Hiện tại nàng cũng biết, Hoàng Nhi tiểu tỷ và thiếu chủ mới thực sự là xứng đôi.
Mà một chút tâm tư của nàng năm đó, hiện tại cũng bị nàng triệt để vùi xuống sâu trong lòng, mà tìm kiếm một vị trí thích hợp với mình hơn.
- Sư huynh, người đã trở về rồi sao? Chuyến đi này những vài năm, mọi người đều rất nhớ huynh a. Nhất là Hoàng Nhi tiểu t ỷ.
Lăng Huệ Nhi bên cạnh cũng cười hì hì, ôm cánh tay trái của Hoàng Nhi, bộ dáng rất là thân mật với Hoàng Nhi.
Giang Trần cười, nhìn Lăng Huệ Nhi:
- Sư muội, dường như muội đã lớn hơn rồi nha.
Lăng Huệ Nhi nhăn mặt, bỗng nhiên nói ra một câu có tính bạo tạc:
- Sư huynh, Huệ nhi vốn đã là người lớn, huynh nói ở đâu lớn lên vậy?
Lúc nói lời này, tiểu nha đầu này còn ưỡn ngực lên, giống như thị uy vậy.
Phốc phốc.
Những lời này lập tức khiến cho mấy gia hỏa