Tuy rằng phụ thân lưu lại một phong thư, thế nhưng nội dung của lá thư này Giang Trần đã sớm thuộc làu trong đầu. Khả năng cung cấp manh mối của lá thư này cũng cực kỳ nhỏ bé, căn bản không tồn tại manh mối có giá trị thực chất nào.
Từ khi Giang Trần biết rõ ngoài Vạn Tượng Cương Vực còn có bát vực ra thì quả thực lá thư này không có một chút manh mối nào.
Về phần thân thế của mẫu thân kiếp này, cơ hồ Giang Trần hoàn toàn không biết gì cả. Giang Trần đã từng nghĩ tới chuyện tới Lam thị nhất tộc của mẫu thân hỏi một chút tình huống.
Thế nhưng sau khi trở lại Đông Phương đế quốc mới phát thiện ra Lam Thị nhất tộc đã sớm mất đi tung tích, có lẽ đã bị diệt môn cũng không chừng.
Theo lý thuyết mà nói, Lam Thị nhất tộc trên danh nghĩ cuối cùng là đằng ngoại công của Giang Trần, thế nhưng mà đối với Lam Thị nhất tộc này Giang Trần không có một chút hảo cảm nào.
Cho nên đối với hướng đi của Lam Thị nhất tộc, hắn cũng không có nghe ngóng quá nhiều.
Ngược lại biểu đệ Tiết Đồng là ngoại tôn chân chính của Lam Thị nhất tộc, có quan hệ huyết thống chính thức với Lam thị nhất tộc. Đáng tiếc Tiết Đồng cũng không được Lam Thị nhất tộc chào đón.
Cho nên Tiết Đồng đối với chuyện Lam Thị nhất tộc cũng không có một chút đầu mối nào.
Nghĩ tới đây trong lòng Giang Trần không khỏi phiền muộn.
Thế nhưng mà thân là nhi tử, an nguy của phụ thân tự nhiên Giang Trần không có khả năng ngồi yên không để ý tới. Đối với mẫu thân ở kiếp này có lẽ hắn không có cảm tình gì. Thế nhưng đối với phụ thân Giang Thụ Phong, cảm tình của Giang Trần lại rất sâu.
Có lẽ không có cách nào so sánh với phụ thân Thiên Đế kiếp trước, thế nhưng cũng là người thân mà hắn coi trọng nhất sau phụ thân Thiên Đế kiếp trước.
Máu mủ tình thâm, một chút cũng đáng giá. Thân thể ở kiếp này cuối cùng cũng là huyêt mạch của Giang Thụ Phong, hơn nữa trước đó, phụ thân Giang Thụ Phong vô cùng bảo hộ và cưng chiều hắn, chuyện này không giả một chút nào.
Chuyện này khiến cho Giang Trần trong đoạn thời gian bàng hoàng nhất kia có được sự quan tâm nồng đậm của phụ thân, điều này cũng có thể khiến cho hắn thong dong vượt qua đoạn thời gian sau khi chuyển sinh kia.
Về sau hắn từng bước trở nên mạnh mẽ, là người phong vân trong Đông Phương vương quốc, sự trợ giúp của phụ thân với hắn tuy rằng từ từ nhỏ đi, thế nhưng sự quan tâm của phụ thân Giang Thụ Phong với hắn cũng không vì thế mà lạnh nhạt đi.
Đối với phụ thân Giang Thụ Phong, Giang Trần cũng chấp nhận người phụ thân này.
Cho nên cho dù có mò kim đáy bể, Giang Trần tuyệt đối sẽ không buông tha việc tìm kiếm phụ thân. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
- Nếu như phụ thân thực sự không còn ở nhân thế, ta cũng nhất định phải tìm được mẫu thân. Tìm được nữ nhân khiến cho người không mang sinh tử này. Nói cho nữ nhân này biết lúc trước người không có bảo hộ hắn mà dùng tính mạng mình đi tìm kiếm nữ nhân đó. Nếu như mẫu thân rời khỏi thực sự là do người ta bắt buộc, vậy ta sẽ tính toán khoản sổ sách này thật tốt.
Giang Trần hiện tại đã sớm không còn là Giang Trần mặc cho người ta xoa nắn như trước nữa.
Hắn bây giờ là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, địa vị, thân phận không giống như lúc trước, không cần phải nhìn sắc mặt người khác.
Ở bát vực, mặc kệ thân thế sau lưng mẫu thân thế nào, Giang Trần đều có lòng tin đòi lại công đạo cho phụ thân. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là mẫu thân bị buộc rời đi.
Nếu như mẫu thân cũng không có một chút tình cảm gì với phụ thân mà nói, như vậy cũng khó giải quyết. Cho dù hắn có lửa giận ngập trời, cũng không có cách nào phát tiết ra được.
Nhưng mà Giang Trần tin chắc:
- Tuy rằng ta không có bất kỳ ấn tượng nào về nữ nhân đã sinh ra ta, thế nhưng nàng có thể khiến cho phụ thân nhiều năm không quên như vậy, sinh tử không màng, vậy nhất định là nữ nhân đáng để cho phụ thân thương yêu.
Giang Trần rất hiểu phụ thân Giang Thụ Phong, nếu như mẫu thân không