Sáng sớm ngày hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tất cả Võ Giả, cơ hồ ở một khắc ánh mặt trời bắn vào cửa sổ kia, toàn bộ mở mắt ra.
Cuối cùng đã tới thời khắc quyết chiến.
Tất cả Võ Giả ở Thiên Linh khu, toàn bộ tụ tập trước Thiên Linh quảng trường. Điểm tích lũy bài danh Thiên Linh khu, cũng triệt để công bố tại chúng.
Bởi vì mấy tháng cuối cùng Giang Trần không hung mãnh xoát điểm, cho nên bài danh không có tiếp tục tăng vọt.
Hiện tại, ý nghĩa bài danh của điểm tích lũy đã không lớn.
Đương nhiên, bài danh điểm tích lũy cũng không phải hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa. Ít nhất, ở trong trận chung kết, bài danh điểm tích lũy liên quan đến bài vị trận chung kết.
Tự nhiên, bài vị càng trước, càng có một ít ưu thế vô hình.
Giang Trần cuối cùng xếp hạng thứ sáu, Thang Hồng xếp hạng thứ chín, mà Lưu Văn Thải điên cuồng xoát điểm, cũng sắp xếp đến hai mươi hai.
Kết quả sau cùng đi ra, trước sáu mươi bốn tên, tiến vào trận chung kết.
Võ Giả còn lại, thì vô duyên với trận chung kết cuối cùng rồi.
Trong lúc nhất thời, quảng trường một mảnh thổn thức, những Võ Giả vô duyên với trận chung kết kia, đều phiền muộn muốn chết, nhất là bài danh tới gần sáu mươi bốn tên, càng là đấm ngực dậm chân, phiền muộn không thôi.
Rất nhanh, Tứ Đại Tôn Giả, tất cả cự đầu tông môn, đều nhao nhao đi vào hiện trường.
Thời gian không đợi người, hiện tại trận pháp của Bất Diệt Linh Sơn bị phá hư, thời gian còn lại mà bọn hắn ở chỗ này, nhiều lắm là hai ba tháng.
Vì đề phòng còn có ngoài ý muốn phát sinh, trận chung kết cuối cùng, phải mau chóng tiến hành.
- Chư vị, giờ khắc này, có thể ở lại chỗ này, không thể nghi ngờ đều là tinh anh cao cấp nhất của liên minh 16 nước. Lão phu muốn chúc mừng các ngươi. Mặc dù các ngươi không thể sát nhập 16 cường cuối cùng, vậy cũng không cách nào phai mờ ưu thế của các ngươi ở trong tông môn. Các ngươi, chính là tương lai tông môn, một ngày nào đó, sẽ trở thành trụ cột nâng lên tông môn. Ta hi vọng, trận chung kết lúc này đây, sẽ cho các ngươi một đoạn kinh nghiệm quý giá, cũng hi vọng lần tuyển bạt này, có thể trở thành cơ hội khích lệ võ đạo chi lộ của các ngươi.
- Tốt rồi, nói ngắn gọn. Trận chung kết lần này, các ngươi sẽ căn cứ bài danh điểm tích lũy, an bài đánh số của mình. Trận chung kết luận võ, chọn dùng chế độ đầu đuôi đào thải. Đệ nhất danh đối chiến tên sáu mươi bốn, tên thứ hai đối chiến tên sáu mươi ba, như thế suy ra. Sáu mươi bốn Võ Giả, vòng thứ nhất giác trục ra Top 32. Sau đó tiến hành đợt thứ hai, giác trục ra 16 cường. Danh sách16 cường này, sẽ thành đối tượng để Tứ Đại Tôn Giả chúng ta trọng điểm khảo hạch, có thể thành thân truyền đệ tử của bốn người chúng ta.
- Đương nhiên, không có tiến vào Top 16, cũng không cần tự coi nhẹ mình. Nếu trong chiến đấu, các ngươi biểu hiện đột xuất, hoặc có tài hoa đặc biệt, chưa hẳn không có cơ hội trở thành thân truyền đệ tử của Nguyên Cảnh Tôn Giả. Đây hết thảy, còn phải xem Tạo Hóa của các ngươi.
- Bởi vì cái gọi là, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Võ đạo chi lộ, luôn phải phân ra ai là đệ nhất. Cho nên, sau khi danh sách 16 cường đi ra, còn phải tiến hành bài vị chiến. Giác trục ra bài danh cuối cùng nhất. Bài danh càng cao, trình độ được coi trọng tự nhiên cũng sẽ càng cao. Cho nên, lão phu hi vọng các ngươi quý trọng sân khấu này, thỏa thích phóng thích thiên phú cùng tài tình của các ngươi.
Thanh âm của Truy Dương Tôn Giả như chuông lớn, tuyên truyền giác ngộ, phảng phất có thể trực tiếp xuyên thấu linh hồn Võ Giả, kích phát nhiệt huyết của bọn hắn, để cho tất cả Võ Giả đều lâm vào trong một loại không khí cuồng nhiệt.
Duy chỉ có Giang Trần, bất động như núi, tâm như gương sáng, không có sinh ra một tia gợn sóng.
Thân truyền đệ tử của Tứ Đại Tôn Giả, loại hứa
hẹn này, đối với Giang Trần hắn mà nói, căn bản không có bất luận lực hấp dẫn gì. Hắn tới tham gia tuyển bạt, cho tới bây giờ cũng không phải là hướng về phía Nguyên cảnh lão tổ đến.
Long Cư Tuyết, như một con Khổng Tước kiêu ngạo, đứng ở vị trí bắt mắt nhất, hữu ý vô ý nổi bật địa vị đệ nhất thiên tài của mình.
Mặc dù lòng dạ của Lôi Cương Dương sâu, nhưng Long Cư Tuyết tận lực khiêu khích như vậy, vẫn khiến trong lòng của hắn giận dữ, nhưng hết lần này tới lần khác ở trước mặt trưởng bối tông môn, lại không phát tác được.
Lôi Cương Dương cũng không phải Tằng Sư, đơn giản liền nhận mệnh như vậy.
Hắn ở trong một đời trẻ tuổi của Tử Dương Tông, từ nhỏ đỉnh lấy quang hoàn đệ nhất thiên tài, hưởng thụ loại vinh quang này hơn hai mươi năm, để hắn thoáng cái giao ra quang hoàn, đeo lên cho Long Cư Tuyết, Lôi Cương Dương đích thật là không cách nào tâm bình khí hòa tiếp nhận.
Vì bảo đảm Tứ Đại Tôn Giả cùng cự đầu tông môn có thể toàn diện khảo hạch tất cả Võ Giả, trận chung kết này, cũng không có khai chiến như ong vỡ tổ.
Mà là theo quy định, mỗi ngày chỉ có thể giao chiến bốn tràng.
Buổi sáng hai trận, buổi chiều hai trận.
Mỗi một cuộc chiến, thời hạn là hai canh giờ. Bởi vậy, một ngày bốn cuộc chiến, tổng cộng tốn tám canh giờ.
Mỗi ngày bốn tràng giao chiến, như vậy vòng thứ nhất có ba mươi hai tràng quyết đấu, cần tám ngày để hoàn thành.
Đến đợt thứ hai, còn lại 16 cuộc tranh tài, chỉ cần bốn ngày là có thể hoàn thành.
Sau khi giác trục ra 16 cường, thi đấu bài vị phía sau, chiến đấu sẽ càng ngày càng ít. Như vậy tính toán ra, quyết chiến hao phí thời gian, tuyệt đối sẽ không vượt qua một tháng.
Tuy trận pháp này còn có thể kiên trì hai ba tháng, nhưng mà Tứ Đại Tôn Giả đều không muốn bốc lên phong hiểm lớn như vậy, đem thời gian áp súc đến thời khắc cuối cùng.
Ngày đầu tiên bốn cuộc tranh tài, tổ ba người Giang Trần đều không có xuất hiện.
Bất quá căn cứ quy định, thời gian chiến đấu, tất cả Võ Giả phải ở đây quan sát.
Ngày đầu tiên, Võ Giả giao chiến đều tương đối yếu, độ phấn khích không cao
Đương nhiên, không tính cao cũng là tương đối mà thôi.
Ngày hôm sau, tổ ba người Giang Trần vẫn không có người xuất chiến. Thẳng đến ngày thứ ba, Lưu Văn Thải mới đạt được cơ hội xuất chiến.
Lưu Văn Thải cường thế xuất kích, đối thủ của hắn, là Võ Giả số bốn mươi ba.
Võ Giả số bốn mươi ba, cũng là Tiên cảnh ngũ trọng đỉnh phong, đối chiến Lưu Văn Thải Tiên cảnh ngũ trọng, thoạt nhìn còn vượt lên đầu một chút.
Cho nên, trước khi hai người lên lôi đài, Võ Giả số bốn mươi ba kia còn mừng thầm, chứng kiến Lưu Văn Thải là thái điểu từ Địa Linh khu vừa giết đến, đắc ý cười nói:
- Tiểu tử, ngươi vừa từ Địa Linh khu giết đến, liều mạng đi xoát điểm có cái rắm dùng. Bài danh so với ta cao, cũng chỉ bị ta hành hạ.
Tên võ giả này rất cao hứng, cảm giác lần này mình đụng đại vận, gặp được một thái điểu mới từ Địa Linh khu giết đến.
Thế nhưng mà, sau khi chiến đấu khai hỏa, tên võ giả này mới phát hiện ý nghĩ của mình hoang đường đến cỡ nào.