Hai người bị phê bình một trận, ít nói hẳn.
Một lúc sau, ba người cùng đến Chấp Sự Đường.
“Mấy vị thiếu chủ, đây là tiền hàng tháng và tài nguyên tu luyện của các cô cậu trong tháng này, nhận lấy rồi cố gắng tu luyện cho tốt”, quản sự Chấp Sự Đường cười tít mắt nói.
Mấy người cảm thấy có chút kỳ quái, không phải là giảm bớt tiền sao, sao nhìn lại vui vẻ như vậy?
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, lấy túi trữ vật rồi xoay người rời đi.
“Hôm nay các đệ đều có tiết đúng không?”, Diệp Long hỏi.
“Vâng”, Diệp Khiêm nói: “Ba thầy dạy lúc trước đều đã rời đi, nghe nói hôm qua gia chủ đã tìm ba người khác đến”.
“Từ điểm này có thể thấy gia chủ là người có năng lực”, Diệp Long nói: “Vì vậy, hãy xóa bỏ những suy nghĩ không nên có đi, chăm chỉ tu luyện mới là đạo lý đúng đắn”.
Cả hai vừa đi vừa nói, đột nhiên, bọn họ thấy Diệp Thiến đứng đó, bất động.
“Sao vậy?”, Diệp Long hỏi.
Diệp Thiến ngẩng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu và nghi hoặc.
Cô bé cầm túi trữ vật đã được mở ra bằng hai tay.
“Tiền hàng tháng của muội hình như bị đưa nhầm rồi”.
Diệp Long khẽ nhíu mày, nói: “Không phải đã nói rồi sao, tiền tháng này sẽ giảm bớt, có gì lạ đâu?”
“Không không phải”.
Diệp Thiến mở túi trữ vật: “Tiền của muội không những ít hơn, ngược lại hình như còn nhiều hơn rất nhiều”.
“Cái gì?”
Diệp Long và Diệp Khiêm vội vàng bước đến, nhìn túi trữ vật của muội muội, lập tức trợn to mắt.
Bọn họ là con cháu chi chính, vốn dĩ mỗi tháng có năm mươi viên linh thạch, mười bình luyện khí đan, mười bình cân cốt đan dùng để tu luyện hàng ngày.
Nhưng số lượng trong túi trữ vật của muội muội rõ ràng không đúng lắm.
Mấy người đếm kỹ phát hiện có tổng cộng một trăm viên linh thạch, luyện khí đan và cân cốt đan cũng tăng gấp đôi!
Hơn nữa, bên trong còn có hai thứ khác.
Một bình đan dược màu đỏ, trên đó viết ba chữ thối thể đan.
Còn có một viên sứ tròn vo, trên đó có đánh dấu, đó là tẩy tủy đan!
Hai thứ này, đặc biệt là tẩy tủy đan, đều là đan dược cao phẩm!
Sao lại phát cho muội muội chứ?
“Chắc chắn là nhầm rồi”, Diệp Khiêm nói.
Tài nguyên nhiều như vậy, nhìn thế nào cũng không giống cung cấp cho bọn họ.
“Chúng ta cũng kiểm tra của chúng ta xem”, Diệp Long đột nhiên nói.
Sau đó, hai người lần lượt mở túi trữ đồ của mình, lập tức ngây ra tại chỗ.
“Đều giống nhau!”
“Chuyện này là sao?”
“Đều đưa nhầm cả sao?”
Ba người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt nhau.
Sau khi im lặng một lúc, Diệp Long đóng lại túi trữ vật, trầm giọng nói: “Nhất định là nhầm rồi, những thứ này chắc chắn là của người khác, chúng ta không thể lấy”.
Hai người kia cũng gật gật đầu.
Không phải là đồ của mình, bọn họ sẽ không trái lương tâm mà nhận lấy.
Sau đó, ba người quay lại Chấp Sự Đường, trả lại túi trữ vật cho quản sự.
“Liêu quản sự, cái này hình như không phải là đồ cho chúng ta”, Diệp Long nói.
“Ồ? Phát nhầm rồi sao?”
Liêu quản sự cầm lấy túi trữ vật, cẩn thận kiểm tra lại một lượt, rồi lại trả về.
“Mấy vị thiếu chủ, các cô cậu thật là biết đùa, đồ bên trong không nhầm, đều của các cô cậu”, Liêu quản sự cười nói.
Cả ba lại sửng sốt.
“Nhưng số lượng đó”.
Liêu quản sự xua xua tay, cười nói: