Người thanh niên tóc dài lập tức trợn tròn hai mắt.
Rõ ràng hắn ta nhìn thấy, bay ra ngoài không phải người khác, chính là con trâu xanh một sừng không thể địch nổi.
Lúc này, con trâu xanh vừa thiếu chút nữa đoạt mạng bọn họ, chiếc sừng kiên cố nhất đã gãy lìa, hơn nửa đầu lõm xuống, máu tươi giàn giụa.
Đã chết không thể chết thêm được nữa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này một thân ảnh cao lớn chậm rãi hạ xuống từ trên trời.
Không sai, là Diệp Thần Phi ra tay.
Thứ nhất, thân là loài người, đương nhiên hắn sẽ không tận mắt nhìn đồng loại của mình chết oan uổng.
Thứ hai, rõ ràng con trâu xanh một sừng này cũng bị kinh sợ vì độ kiếp của hắn, nó chạy vào trong núi sâu.
Cho nên tình hình trước mắt này hắn cũng có một chút trách nhiệm.
Mấy thanh niên này là bị tai bay vạ gió.
Hắn không thể thấy chết mà không cứu.
“Ngươi tên gì?”, Diệp Thần Phi hỏi thanh niên tóc dài.
“Phùng… Phùng Chí”, lúc này Phùng Chí còn có chút ngơ ngác, người trước mặt quá mạnh, ngay cả người cũng chưa kịp nhìn, trong nháy mắt liền giết con trâu xanh một sừng yêu thú tam phẩm!
Chẳng lẽ, hắn là đại năng Trúc Cơ kỳ?
“Mau đi xem bạn ngươi đi”, Diệp Thần Phi nói.
Lúc này Phùng Chí mới phản ứng, hắn ta vội vàng bò dậy từ dưới đất, chạy nhanh đến chỗ Mã Phương.
Còn Mã Phương lúc này đang nắm một cây non trước mặt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua.
“Mã Phương, ngươi sao rồi?”, Phùng Chí lớn tiếng nói.
Mã Phương ngẩng đầu nhìn hắn ta, sau đó khó khăn đứng dậy, cười khổ nói: “Lần này thua thiệt lớn rồi, quay về phải điều trị ít nhất nửa tháng mới ổn”.
Phùng Chí nhìn dáng vẻ của hắn ta thì thở phào nhẹ nhõm.
Còn sống là tốt rồi.
Nhưng hắn ta lại nhanh chóng nhíu mày hỏi: “Mã Phương, cây non này là thế nào? Sao ngươi cứ nhìn không rời mắt thế?”
Vẻ mặt Mã Phương quái dị nói: “Phùng ca, nói ra ngươi có thể không tin đâu”.
“Vừa rồi chính là nó đột nhiên đứng lên tát con trâu xanh một cái, vậy nên mới cứu được cái mạng nhỏ này của ta”.
“Cây non này rất có khả năng là một cây thần thụ thượng cổ đó! Phùng ca, chúng ta phát tài rồi!”
Nhìn Mã Phương đang kích động, Phùng Chí mặt đầy vạch đen.
“Người anh em, đừng ngốc thế chứ, vừa rồi là vị tiền bối kia ra tay cứu chúng ta đó”.
Sau đó hắn ta cẩn thận đỡ Mã Phương.
Hai người bạn khác cũng tập trung tới, bốn người vỗ vỗ đất bùn vụn cỏ trên người, sau đó đến trước mặt Diệp Thần Phi, cung kính vái một cái.
“Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp”.
“Nếu ngài có yêu cầu gì, vãn bối nhất định sẽ cố hết sức!”, Phùng Chí nghiêm túc nói.
Diệp Thần Phi đang nghịch cái sừng kia của con trâu xanh một sừng, hắn xua xua tay nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần để trong lòng”.
Chuyện này vốn là do hắn, hắn cũng không thể mặt dày như vậy, báo đáp gì chứ.
Nhưng nghe vào tai mấy người Phùng Chí lại khác.
Vị tiền bối này chẳng những thực lực kinh người, trông cũng đẹp trai, hơn nữa tính khí còn ôn hòa như vậy, hôm nay quả thật là may mắn lớn!
“Đúng rồi, các ngươi đều là người vùng lân cận sao?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Phùng Chí gật đầu: “Đúng vậy, tiền bối, bốn người chúng ta đều là người trấn Yên Vân ngoài đỉnh núi cao Thanh Cổ”.
“Trấn Yên Vân?”
“Đúng, là trấn nhỏ biên giới thành Vân Tiêu”, Phùng Chí giải thích.
Diệp Thần Phi bừng tỉnh.
Thành Vân Tiêu không chỉ là một tòa thành trì đơn thuần.
Nó có phạm vi thế lực của mình.
Diệp Thần Phi có chút ấn tượng, thành Vân Tiêu