Thế gia trong thành rất nhiều, ngoài thành khắp nơi đều là tông môn, tranh đấu đặc biệt thường xuyên.
Có tranh đấu, đương nhiên sẽ có nhu cầu tài nguyên số lượng lớn.
Nói thật, lợi nhuận hàng năm mười tỷ cũng có thể.
Bây giờ La Thanh đặt thành Vân Tiêu và thành Hoàng Diệp cùng một chỗ, nếu như nói không có tư lợi, đánh chết nàng cũng sẽ không tin.
Nhưng nghĩ cũng phải, nếu giữa La Thanh và Tống Sương không có gì mờ ám, làm sao có thể cho hắn ta lên làm các chủ thành Hoàng Diệp được chứ?
Lần này là bọn họ nhắm vào mình.
Nhưng Cốc Vạn Tâm sẽ không dễ dàng lùi bước.
“La chủ sứ, nếu như ta thật sự có chênh lệch quá lớn với Tống Sương, vậy ta sẽ không có bất kỳ ý kiến gì với sắp xếp của ông”.
“Nhưng mà…”
Cốc Vạn Tâm ra hiệu cho Mạc Cầu, Mạc Cầu ngầm hiểu, ông ta cầm túi đựng đồ và khối thẻ ngọc lên.
“Cách đây không lâu, ta đã bán ra số hàng hóa tổng giá trị một trăm bốn mươi ba tỷ tám trăm linh thạch, lợi nhuận là mười chín tỷ hai trăm viên linh thạch!
Giọng Cốc Vạn Tâm đầy vang dội.
Hai người đối diện liền ngẩn ra.
La Thanh khẽ cau mày, ông ta cầm thẻ ngọc lên tra xét một hồi, sau đó lại kiểm tra linh thạch bên trong túi trữ đồ một lần nữa.
Vẻ mặt dần dần trở nên chăm chú.
“Cái này không thể nào!”
Tống Sương đứng “phắt” dậy.
“Một trăm bốn mươi ba tỷ? Trừ phi cô bán một nửa Vạn Bảo các đi, nếu không thì tuyệt đối sẽ không thể nào có nhiều như vậy!”
Cốc Vạn Tâm trên mặt mang theo vẻ giễu cợt: “Không phải một nửa, Tống các chủ à, ta đã bán hết tất cả bảo vật huyền cấp trở lên, bao gồm cả báu vật trấn tiệm!”
“Đừng tưởng rằng những phân các khác cũng đầy đủ sung túc giống như thành Hoàng Diệp”.
“Cô!”, sắc mặt Tống Sương đỏ lên.
“Câm miệng hết đi!”, La Thanh ngăn cản xung đột sắp tiến thêm một bước.
Ông ta cau mày.
Thật ra thì ngay cả ông ta cũng không tin nổi Cốc Vạn Tâm có thể bán hết số lượng lớn hàng hóa như vậy.
Nhưng linh thạch đã đặt trước mặt, còn có danh sách chi tiết, ông ta cũng không thể không chấp nhận sự thật này.
“Cốc các chủ, có thể nói cho ta biết làm sao cô làm được không?”, La Thanh hiền hòa hỏi.
Nội tâm Cốc Vạn Tâm liền cảnh giác, cô ta đáp: “La chủ sứ, Vạn Bảo các chúng ta không có quy định như vậy”.
Nếu như bị người khác biết được thành Vân Tiêu có nhà giàu có như Diệp Thần Phi tồn tại, e rằng không bao lâu nữa mình sẽ bị người khác thay thế không thể giải thích nổi.
Chỉ có điều ông ta còn là tên tham lam xem thường người khác.
La Thanh yên lặng chốc lát, sau đó vẻ tươi cười chầm chậm phủ trên mặt.
“Cốc các chủ, lần này quả thật cô đã có cống hiến rất lớn với Vạn Bảo các”.
“Ta sẽ bẩm báo đúng sự thật với phía trên”.
“Nhưng chuyện Tống Sương trở thành phó sứ đã định, sau này cô ở dưới quyền của hắn”.
Sắc mặt Cốc Vạn Tâm hoàn toàn trầm xuống, không ngờ mình đưa ra thành tích cũng không tránh khỏi bị bọn họ táy máy.
Một ngọn lửa giận bay lên.
“Cái này không công bằng!”, nàng gào lên.
La Thanh ánh mắt hờ hững: “Tài nguyên phong phú do một người có kinh nghiệm phong phú hơn quản lý mới có thể làm ra được lợi ích lớn nhất”.
“Cốc các chủ, đừng có tính khí trẻ con nữa”.
“Đây là các người đang xâm phạm quyền lợi của ta!”
“Cốc Vạn Tâm!”
La Thanh trầm giọng nói: “Nể tình cô có thành tích nên ta mới tha thứ cho cô đến tận