Như vậy mới có thể mang lại hiệu quả rèn luyện tốt hơn.
Sau khi mấy người rời đi, Diệp Thần Phi quay lại thư phòng, xem sách cổ.
Hắn đã giao dịch hai lần với Cốc Vạn Tâm, đã mua một số lượng lớn võ kỹ công pháp, và tu luyện tâm đắc.
Hắn đã hiểu đại khái về hệ thống tu luyện của thế giới này.
Thời xa xưa, người phàm đắm mình trong nhật nguyệt tinh quang, hấp thu tinh hoa của trời đất vào cơ thể, trở thành lớp loài người đầu tiên có sức mạnh siêu phàm.
Ở thời đại đó, thiên phú là thứ duy nhất.
Sau đó, tổ tiên loài người trong quá trình đấu tranh với yêu thú ma quỷ, dần tìm ra con đường tự tu luyện.
Họ bắt chước cách tu hành của yêu thú, nuốt linh khí của trời đất tăng cường sức mạnh của bản thân.
Cũng chính từ thời điểm đó, sự tồn tại siêu phàm của linh khí chính thức lọt vào tầm mắt của loài người.
Sau này, với sự phát triển không ngừng, con đường tu luyện bắt đầu được nâng cao dần, các cấp tu luyện được phân chia rất rõ ràng và tỉ mỉ.
Hơn nữa nghề sinh ra từ tu luyện cũng có những bước phát triển nhảy vọt.
Chẳng hạn như luyện đan thuật, trận pháp, phù triện…
Có thể nói là trăm hoa đua nở, giống như bầu trời đầy sao.
Nhưng trong tình huống này, đã xuất hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
“Có quá nhiều loại, quá phức tạp, quá tinh tế, không có một tiêu chuẩn thông dụng có thể phù hợp cho tất cả mọi người học”, Diệp Thần Phi lắc đầu nói.
Mỗi người trên thế giới đều không giống nhau, những người khác nhau luyện những công pháp khác nhau, cũng có ít nhiều sự khác biệt.
Chính vì vậy, mỗi người đều phải tìm cho mình công pháp phù hợp nhất để tu luyện.
Nếu tìm được, có thể phát huy hết khả năng của mình.
Nhưng nếu không tìm được, hoặc do phán đoán sai mà chọn sai công pháp, rất có thể sẽ trở thành kẻ tầm thường chẳng có tài cán gì suốt cuộc đời.
Mà do sự phân bổ tài nguyên không đồng đều nên tình trạng này diễn ra phổ biến.
“Nếu có một công pháp tương đối thông dụng, ai cũng đều có thể luyện tập được, vậy thì…”
“Bất kỳ ai trên thế giới cũng sẽ có tiềm lực vô hạn”.
“Thế giới này, e rằng sẽ càng thêm tuyệt vời”.
Diệp Thần Phi im lặng suy nghĩ, hắn đến từ một thế giới khác, có tầm nhìn và quan niệm khác.
Ở thời đại đó của mình, có một thứ tồn tại gọi là giáo dục cơ sở.
Trước khi vào trung học phổ thông, tất cả mọi người đều được nhận một nền giáo dục trí thức như nhau, học sơ qua tất cả các môn học.
Lúc học trung học phổ thông, mới phân thành hai hướng khác nhau là khoa học xã hội và khoa học tự nhiên.
Sau khi lên đại học sẽ được chia nhỏ hơn thành nhiều chuyên ngành khác nhau.
Sau đại học càng chia nhỏ hơn.
Cũng giống như rất nhiều cành lá trên một cái cây lớn, mỗi cành đều có tương lai vô hạn.
Bộ phận quan trọng nhất của cây lớn này chính là thân cây.
Diệp Thần Phi muốn tạo ra một cái thân cây như vậy.
“Bắt đầu từ linh khí trước”.
Diệp Thần Phi duỗi tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một khí tức ấm áp màu trắng, biến hóa thành nhiều hình dạng khác nhau.
Khí tức, gốc rễ của nó thật ra là một loại năng lượng.
Một loại năng lượng rất kỳ lạ.
Năng lượng này có thể bị bất kỳ vật thể nào hấp thu, nếu vật thể hấp thu có