“Hôm nay gọi các ngươi đến đây là muốn các ngươi giúp ta một việc”.
Phùng Chí chắp tay nói: “Ân cứu mạng không biết phải đền đáp thế nào, tiền bối có việc gì cứ dặn dò, dù lên núi cao xuống biển lửa cũng không chùn bước!”
Ánh mắt bọn họ hết sức kiên quyết, là tác phong của nhân sĩ giang hồ.
“Có gì đâu, có gì đâu mà”.
Diệp Thần Phi dừng lại một chút, nói: “Tu vi của mọi người đều là Luyện Khí kỳ đúng không”.
Phùng Chí gật đầu.
“Là thế này, chỗ ta có một công pháp tên là Nguyên Thủy Công, đó là một phương pháp tu luyện hoàn toàn khác với hệ thống sẵn có”.
“Ta cực kỳ quan tâm đến khả năng phát triển của công pháp này, nhưng vì chưa có ai tu luyện nên kết quả cụ thể vẫn chưa rõ”.
“Nói cách khác, ta cần có người đứng ra làm người thử nghiệm”.
“Các ngươi cứ cân nhắc thử đi, nếu sẵn sàng, ta sẽ đích thân hướng dẫn các ngươi tu luyện”.
“Tất nhiên, nếu các ngươi không muốn cũng chẳng sao, các ngươi vẫn có thể ở lại Diệp gia, làm những việc muốn làm”.
Diệp Thần Phi trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Với một đám tiểu tử Luyện Khí kỳ, hắn cũng không muốn giấm diếm làm gì.
Dù họ không chịu thì hắn cũng có thể chọn một vài người trong gia tộc ra.
Cứ dùng sự chân thành và trung thực để đối đãi với nhau thôi, đâu cần phải tính toán âm mưu chi nhiều.
Nhưng đối mặt với sự thành thật của hắn, nhóm Phùng Chí lại im lặng.
Tu lại một công pháp khác là một quyết định cực kỳ khó khăn, nhất là khi Diệp Thần Phi đã nói rõ, đây là một hướng tu luyện hoàn toàn khác.
Có nguy cơ rủi ro rất cao.
Nhỡ đâu xảy ra bất kỳ chuyện gì, thì đời họ xem như tiêu tùng.
Diệp Thần Phi cũng không sốt ruột, chậm rãi uống trà, cũng chờ đợi sự lựa chọn của bọn họ.
Rất lâu sau đó, bỗng nhiên có một người bước về phía trước, sau đó quỳ một gối xuống.
Là tiểu tử tên Mã Phương.
“Tiền bối, mạng ta là do ngài cứu về, tiểu nhân thân phận thấp hèn, không biết phải báo đáp ân tình này thế nào”.
“Bây giờ tiền bối cần đến, tất nhiên ta sẽ đồng ý không chút do dự!”
“Ta sẵn sàng thử công pháp mới của ngài!”
Vẻ mặt Mã Phương hết sức kiên quyết, có thể thấy hắn ta đã quyết định rõ ràng rồi.
Ngay sau đó, Phùng Chí cũng bước tới, cười nói: “Đại trượng phu nói lời phải giữ lấy lời, ta đã nói sẽ không chùn bước, há có thể một miệng hai lời?”
“Tiền bối, ta cũng sẵn sàng thử!”
Hai người nói xong, Liễu Hồng và Vu Bằng Nghĩa bèn tiến tới, sánh vai với họ.
Thái độ cũng hết sức rõ ràng.
Diệp Thần Phi tươi cười, bốn thanh niên này cho hắn cảm nhận được cái gọi là nghĩa khí giang hồ gì đó.
Đây là một đức tính mà rất ít người có được.
“Đừng hối hận nhé?”
“Tất nhiên là không rồi!”, Phùng Chí nói như chém đinh chặt sắt.
“Được, chúng ta lập tức bắt đầu thôi”.
Diệp Thần Phi đứng dậy, thần niệm khổng lồ được thả ra, bao trùm lấy bọn họ, tất cả mọi bí mật trong người họ đều hiện lên không sót chút gì.
Phùng Chí: Luyện Khí tầng thứ tám, thiên phú tầm trung.
Mã Phương: Luyện Khí tầng thứ sáu, thiên phú khá thấp.
Liễu Hồng: Luyện Khí tầng thứ sáu, thiên phú khá thấp.
Vu Bằng Nghĩa: Luyện khí tầng thứ bảy, thiên phú tầm trung.
Phùng Chí và Liễu Hồng có căn cơ khá ổn, hai người còn lại thì hơi yếu hơn một chút.
Nhưng theo Diệp Thần Phi thì tất cả đều rối tinh rối mù.
Đó là tình hình chung của tán tu.
Họ tìm kiếm công pháp rất khó khăn, làm sao để ý đến việc nó có thích